Mí mắt Giang Thanh Ba giật giật, vừa rồi có phải nàng mới bị nam nhân này cười nhạo không?Đứng trước xe ngựa, Giang Thanh Ba vẫn chưa chịu bỏ cuộc nhìn phụ thân với ánh mắt chờ mong.
"Người còn gì muốn nói với con không ạ?" Mau bảo con ở lại, mau bảo con ở lại đi mà! Đáy lòng Giang Thanh Ba không ngừng gào thét.
"Không còn sớm nữa, hai đứa mau khởi hành quay về đi.
"Giang Thanh Ba: “! ”Ha, tình thân!Một bàn tay lớn giơ ra trước mặt nàng, Giang Thanh Ba mím môi, nắm lấy bàn tay đó, bước lên xe ngựa, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh.
Trong xe không một ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng bánh xe chạy lọc cọc và tiếng vó ngựa chan chát bên ngoài.
Hai mắt Giang Thanh Ba đảo như rang lạc, len lén liếc nhìn người đối diện, lại thấy Lục Minh Châu cũng đang nhìn nàng.
"Ta.
""Ta.
"Hai người đồng thời lên tiếng.
"Chàng nói trước đi.
""Nàng nói trước đi.
"Lục Minh Châu bật cười, uể oải dựa vào thành xe, không nói gì.
Giang Thanh Ba bị nhìn chằm chằm đến lạnh sống lưng, đành phải ho khan một tiếng chủ động phá vỡ sự im lặng trong xe.
"Chuyện thuốc mê là ta có lỗi với chàng, ta không biết đó là chàng.
" Đêm tân hôn tân lang chạy mất dạng, hai người chưa từng gặp mặt, thật sự không thể trách nàng không nhận ra được.
"Là lỗi của ta.
" Lục Minh Châu cười khẽ, "Nàng làm rất đúng, đánh thuốc mê cũng không sai, về sau cứ chuẩn bị thêm một ít mang theo bên người.
""???"Giang Thanh Ba nhướng mi đánh giá vẻ mặt nam nhân