"Có chuyện gì mà sốt sắng gọi ta đến đây thế?"Đan Tuệ Quân hỏi đại nha hoàn của Minh Kính Đường.
Không nhận được câu trả lời, bà ta đành sải bước vào sảnh đường, nhìn thấy Võ An Hầu ngồi trên ghế chủ vị thì khựng lại, vuốt thẳng lại mép váy hơi xộc xệch rồi cung kính hành lễ."Công công, bà bà, không biết đột nhiên tìm nhi tức tới vì chuyện gì ạ?""Con tự nói đi." Giang Thanh Ba nhìn Đan Tuệ Quân, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ chỉ vào một ma ma đang bị trói gô trong góc."Ma ma hồi môn của Nhị tẩu tung tin đồn thất thiệt khắp phủ, nói phu quân bị dung mạo của muội dọa sợ phải vội vàng rời phủ trong đêm." Giang Thanh Ba đột nhiên đập bàn.
"Phu quân ta kinh tài vĩ lược, sao có thể để ý tới vẻ bên ngoài như đám người nông cạn kia được.""Cái gì?" Đan Tuệ Quân khiếp sợ, sau đó gương mặt chuyển sang phẫn nộ: "Đám vô liêm sỉ, không ngờ lại dám bịa đặt sau lưng chủ tử, vả miệng cho ta."Kỹ năng diễn trò của Đan Tuệ Quân không được tốt lắm nhỉ, dáng vẻ tức giận kia giả tạo thật đấy! Giang Thanh Ba thầm trợn mắt.
Sợ rằng trong lòng người này còn đang nghĩ "chẳng lẽ ma ma hồi môn của ta nói sai?"Giang Thanh Ba kéo cái ghế bên cạnh ra, vỗ Đan Tuệ Quân bảo bà ta ngồi xuống, phe phẩy quạt tròn, nàng cười nói."Có phải Nhị tẩu có ý kiến gì với muội không? Thế nên mới để ma ma hồi môn của tẩu lan truyền tin đồn phu thê Tam thiếu gia không hòa thuận khắp nơi.""Sao có thể, ta không phải người như vậy.""Muội cũng cảm thấy Nhị tẩu không phải người