Mí mắt Đan Tuệ Quân giật liên tục, lòng thầm dâng lên dự cảm bất an.Vừa định biện giải thì thấy Giang Thanh Ba tươi cười xán lạn."Chuyện lần trước bà ta làm chẳng tốt đẹp chút nào."Động tác uống trà của Võ An Hầu chợt khựng lại: "Lúc trước cũng là bà ta khua môi múa mép?""Bà ấy…"Đan Tuệ muốn lập tức phủ nhận, nhưng ngày đó đúng thật là bà ta và ma ma này có đi chùa Nam Sơn.
Trước mặt Võ An Hầu, bà ta không thể phủ nhận, cũng không dám thừa nhận.Chỉ có thể im lặng chống đỡ, trong lòng liên tục mắng Giang Thanh Ba đến chết đi sống lại.Cạch!Võ An hầu đặt mạnh tách trà xuống bàn, nước văng tung tóe: "Hầu phủ ta không dung được hạ nhân lắm điều bực này.""Vậy nhi tức sẽ bán bà ta đi ngay ạ." Đan Tuệ Quân đứng lên, cúi đầu nói."Nghe nói ma ma này đã chăm sóc Nhị tẩu từ khi còn rất nhỏ."Đan Tuệ Quân không đáp, Giang Thanh Ba cũng không mong nhận được câu trả lời, nói tiếp: "Vậy thì chắc tình cảm của tẩu với bà ta không bình thường, chỉ phạm một hai lỗi lầm thôi, cũng không cần bán đi, chỉ cần không xuất hiện ở Hầu phủ là được."Đan Tuệ Quân trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba.
Người này đang khơi mào nội chiến! Đến nước này bà ta cũng không thể khăng khăng bán đi được, nếu không sẽ khiến người bên cạnh sợ hãi."Tam đệ muội thiện tâm, ta xin thay bà ấy cảm tạ đệ muội."Bà ta gằn từng chữ, cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi, dường như rất