"Bà dành chút thời gian đi nhận lỗi với thê tử của Minh Châu rồi đón người ta về đây đi.""Muốn đi thì ông tự đi.
Ta không thể đi xin lỗi Giang Thanh Ba được.""Bà…" Lục Minh Quân tức giận trong lòng.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt tức tối của Đan Tuệ Quân, ông ta bình tĩnh trở lại: "Chuyện này bà cứ suy nghĩ cho kỹ.
Ta đi thăm Tử Ninh."Lục Minh Quân quay người nhanh chóng bỏ đi.
Đan Tuệ Quân nhìn thấy ông ta đi xa thì sự tức giận trong ánh mắt càng hiện rõ hơn.
Bà ta cầm chén trà trên bàn ném văng xuống dưới đất."Xảy ra chuyện rồi thì mới biết đi tìm ta.
Vậy trước đó ông làm cái gì?"Nghe thấy tiếng động vang lên, tỳ nữ thân cận Hỷ Thúy xông vào phòng ngủ.
Nhìn thấy đống bừa bộn trước mắt, lại nhìn thấy Đan Tuệ Quân đỏ hoe hai mắt, nàng ta lớn tiếng an ủi: "Phu nhân đừng tức giận nữa.
Người cứ như vậy thì chỉ càng làm mất lòng nhị gia thôi."Đan Tuệ Quân nằm lên giường, quay lưng về phía nàng ta.
Hỷ Thúy thấy không thể khuyên được nên cũng không dám nói nữa.
Nàng ta ra hiệu cho tiểu nha hoàn ngoài cửa, tự ngồi xuống thu dọn đống bừa bộn kia.Sau khi tiểu nha hoàn đi không lâu, Lục Tử Ninh xuất hiện ở Thanh Phong Uyển.
Hỷ Thúy lập tức lui khỏi phòng ngủ, nhường chỗ cho hai mẫu tử."Mẫu thân."Đan Tuệ Quân nghe thấy giọng nói của Lục Tử Ninh thì lập tức bật dậy khỏi giường: "Sao con