“Tẩu vừa mới nói gì cơ?”Giang Thanh Ba nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Không ngờ tai nàng lại xuất hiện ảo giác.“Lần trước không báo trước cho đệ muội biết sẽ tổ chức buổi tiệc nhỏ là tẩu tẩu không đúng.
Tử Ninh lại càng sai hơn.” Đan Tuệ Quân cười dịu dàng: “Xin đệ muội đại nhân đại lượng tha thứ cho nó, cũng tha thứ cho tẩu tẩu.”Giọng nói dịu dàng như nước này, nụ cười hiền hòa này và cả giọng điệu của bà ta khi nói chữ “xin” kia, nhìn kiểu gì, nghe kiểu gì cũng thấy giả dối.
Giang Thanh Ba ngỡ ngàng chớp mắt, véo vào cánh tay của Đan Tuệ Quân.“Có đau không?”“Không đau.”Giang Thanh Ba thấy bà ta cau mày nhẫn nhịn, làm lơ dáng vẻ trong ngoài không đồng nhất của bà ta.
Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra đây không phải là nằm mơ.
Đây là đời thực.
Đan Tuệ Quân thật sự xin lỗi nàng.Nhưng mà cứ không chân thực thế nào ấy.
Thái độ của Đan Tuệ Quân quá giả tạo.“Lần này đệ muội bị kinh sợ.
Chỗ ta có một ít nhân sâm và linh chi.
Chờ khi về phủ ta sẽ đem qua cho muội.” Nụ cười của Đan Tuệ Quân vẫn không hề thay đổi.Giang Thanh Ba quan sát bà ta rồi nháy mắt: "Nếu tẩu bị bắt cóc thì nháy mắt như ta đi.""Đệ muội vẫn hài hước y như trước." Khuôn mặt Đan Tuệ Quân cứng đờ ra nhưng sau đó lại trở về với dáng vẻ bình thường.
Bà ta thân thiết nắm lấy tay Giang Thanh Ba: "Lúc nào thì đệ muội