"Giữa người nhà thì không có hiềm khích lâu ngày.
Nếu đã nói ra thì tốt." Ôn Tĩnh ngồi bên phải Giang Thanh Ba, mỉm cười cầm tay nàng: "Những ngày con không có trong phủ, ta cứ cảm thấy không có tâm trạng để ăn uống.
Hôm nay là ngày lành.
Chi bằng con về phủ cùng bọn ta.""Lúc trước là cháu dâu không đúng.
Xin tam thẩm đừng tính toán." Lương Nghi Tĩnh nói.Thang đã được kê đến tận chân.
Nếu tiếp tục làm kiêu đi thì cũng hơi quá đáng.
Đại tẩu ở phía đối diện gật đầu với nàng, rõ ràng là vừa lòng với biểu hiện của nhị phòng.
Mặc dù nàng không biết trước đó họ đã nói gì với tẩu tẩu nhưng có thể khiến nàng ấy gật đầu thì chắc chắn là có lợi chứ không có hại tới nàng."Nếu mọi người đã nhớ con thì con sẽ về phủ."Nữ quyến Lục gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Họ nhìn Giang Thanh Ba mà cười rạng rỡ hơn.
Đến cả Đan Tuệ Quân đang tự kỷ cũng mỉm cười.Ra khỏi cửa phủ, Thẩm Kỳ Vân kéo tay Giang Thanh Ba, giọng nói dịu dàng: "Nếu người của Hầu phủ còn dám bắt nạt muội thì cứ về đây.
Giang phủ mãi mãi là nhà của muội."Giang Thanh Ba nhìn gia quyến của Lục gia đang đứng một bên nhìn trời nhìn đất, mỉm cười rồi gật đầu: "Muội hiểu rồi tẩu tẩu."Giang Thanh Ba bước lên xe ngựa.
Trái tim đang treo lơ lửng trên không của gia quyến Lục gia hoàn toàn đáp đất.
Lúc về đến phủ Võ An Hầu,