Lục Minh Châu là tam công tử của hầu phủ, có áo gấm lụa là, không thiếu gì hết.
Khổ sở suy nghĩ mất một lúc mà Giang Thanh Ba vẫn chưa nghĩ ra."May quần áo đi.
May thêm vài bộ nữa." Nàng lại vẫy tay với Lục Y: "Ngươi đi tìm Lục Cửu nghe ngóng xem Lục Minh Châu thích ăn gì.
Chờ chàng về thì làm cho chàng ấy ăn.""Chỉ… thế thôi sao? Có phải hơi tùy tiện không?""Ngươi biết một xấp lụa tốn bao nhiêu tiền không? Làm cho hắn mấy bộ quần áo từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài phải tiêu hết bao nhiêu bạc?" Giang Thanh Ba liếc xéo nàng ấy: "Tốn nhiều bạc như thế mà ngươi còn thấy tùy tiện sao?"Lục Y: …Nàng ấy nói nhiều rồi!Cái ngày Lục Minh Châu quay về, Giang Thanh Ba bày một bàn toàn món chàng thích ăn.
Nàng phất tay cho bọn người Lục Y rời đi rồi ngồi xuống phía đối diện nam nhân.Lục Minh Châu nhìn qua những món ăn phong phú trên bàn.
Động tác cầm đũa khựng lại.
Chàng ngẩng đầu nhìn sang Giang Thanh Ba: "Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?""Hôm nay?" Giang Thanh Ba nghĩ ngợi một lát rồi hoang mang lắc đầu: "Đâu phải ngày gì đặc biệt đâu."Lục Minh Châu đặt đũa xuống, ngồi thẳng người: "Nàng có chuyện gì sao?""Không có.""À, ta hiểu rồi."Giang Thanh Ba: ???Nàng vẫn chưa nói cảm tạ mà chàng đã hiểu rồi sao?"Đồ ăn hôm nay rất ngon.
Trong nhà đổi trù sư rồi à?""Là thiếp bảo phòng bếp nhỏ làm." Giang Thanh Ba thấy chàng ăn rất ngon miệng thì cũng bất giác mỉm