Đúng vậy.
Có hậu thuẫn mạnh như thế tại sao lại không dùng? Nàng đâu có ngốc.
Giang Thanh Ba cực kỳ vui sướng.
Nàng rót thêm rượu vào cái ly rỗng trước mặt Lục Minh Châu."Nếu phu quân đã nói như thế, thiếp thân ắt phải nghe theo."Lục Minh Châu gật gù giống như không nghe thấy chút tâm tư nhỏ bé trong câu nói kia của nàng.
Đôi mắt Giang Thanh Ba cong cong.
Buổi nói chuyện kết thúc, Lục Minh Châu khiến nàng vô cùng vừa ý.
Chàng không giống những công tử thế gia kia.
Chung sống với chàng không mệt lắm."Đặt đao trên bàn hơi bất tiện.
Hay là đặt sang bên cạnh?" Giang Thanh Ba nhấc thanh trường đao bên tay Lục Minh Châu lên, đặt xuống cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ.Tay trái của Lục Minh Châu khẽ động đậy.
Chàng liếc nhìn bóng lưng của Giang Thanh Ba, chớp mắt, không nói gì, tiếp tục cắm đầu ăn uống.Sau bữa cơm, Lục Minh Châu tắm rửa rồi đi ra ngoài.
Chàng lười nhác nằm trên ghế quý phi, thả một quả "bom"."Vết thương của ta lành rồi.""???" Nàng biết, nhưng nghe Lục Minh Châu nói ra một cách hiên ngang như thế này lại thấy có hơi khác lạ.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúc mừng phu quân.
Lần sau chàng phải nhớ chú ý.
Cơ thể là của chính chàng.""Chúng ta có thể động phòng rồi.""Khụ khụ khụ…" Giang Thanh Ba đang uống trà thì bị sặc.Tại… Tại sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này? Giang Thanh Ba cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình.
Nàng cảm thấy bản thân không biết phải nhìn đi đâu.Hơn nữa bây giờ gương mặt của nàng thật sự rất khó nhìn.
Nàng đã như vậy rồi mà