"Giang Thanh Ba cút ra đây, dám làm mà không dám nhận à?"Giọng nói khàn khàn từ bên ngoài viện truyền vào.
Giang Thanh Ba từ phòng tắm đi ra, nâng tay lên để đám người Lục Y mặc y phục, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa viện đang đóng chặt, khẽ nhíu mày."Bà ta còn ở đó à?""Người tắm bao lâu thì phu nhân Nhị phòng ở bên ngoài ầm ĩ lâu từng đấy.
Sợ là bây giờ khắp Hầu phủ đều biết chuyện bà ta đến Thu Thủy Uyển gây chuyện." Lục Y thở dài, giải thích."Đúng là nghị lực.
Nếu giờ không ra ngoài gặp thì thật có lỗi với giọng nói khàn khàn của Nhị tẩu thật đấy.""Tiểu thư, đêm đã khuya rồi, hay là người đi ngủ đi?"Đừng...!Đừng ra ngoài gây chuyện.
Lục Y mệt mỏi khuyên nhủ."Vậy thì không được, Nhị tẩu kêu ta chân thành như thế, không đi ra thì không lễ phép đấy.
Công công biết thì sẽ đau lòng."Lục Y: ...Công công đau lòng không thì không biết nhưng tối nay sợ là phu nhân nhị phòng sẽ phải đau lòng đấy.Giang Thanh Ba mặc y phục tử tế xong thì ra khỏi phòng ngủ với mái tóc dài xõa xuống ngang eo đã khô hơn phân nửa.
Nha hoàn đang đứng ngoài cửa cản nhị phòng cũng đứng dạt sang hai bên."Nhị tẩu tìm ta có chuyện gì thế?" Vẻ mặt Giang Thanh Ba lười biếng, nàng phẩy chiếc quạt tròn.Đan Tuệ Quân nhìn thấy nàng giống như thấy kẻ thù, trong mắt lộ ra vẻ nguy hiểm mà nhào đến, nhưng vừa mới đi được hai bước thì đã bị nha hoàn bên cạnh ôm lấy eo, còn ôm lấy hai chân."Phu nhân, tỉnh táo chút đi.""Buông ra, các nàng ta không dám làm gì ta đâu."Nha hoàn bên cạnh bà bà nhìn về những đốm lửa trong tay hạ nhân Thu