Ngón tay Đan Tuệ Quân chỉ Giang Thanh Ba như đang run lên, một lúc lâu vẫn không thể phát ra câu nào.Giang Thanh Ba thở dài: "Có phải Nhị tẩu muốn nói bọn ta đang muốn nhắm vào Nhị phòng không?""Phu thê hai người lòng dạ đen tối, vốn dĩ các người muốn nhắm vào…""Vốn dĩ trong lòng Nhị tẩu cũng biết rõ, suy cho cùng các người không hành sự thích đáng, ngay cả phu quân phòng lớn liều mạng cứu các người cũng đoạn tuyệt quan hệ với các ngươi."Đan Tuệ Quân vừa nghe thấy phòng lớn thì sắc mặt giận đến xanh lè: "Tai Môn tinh, Tai tinh.
Cũng do ngươi, mọi chuyện đều do ngươi.""Nhị tẩu cảm thấy ta không nên nói ra, để cho ngươi tiếp tục lừa gạt phòng lớn, tốt nhất là lừa đến nỗi tang cửa nát nhà sao?" Giang Thanh Ba kêu Lục Y: "Mau viết xuống ngày mai truyền cho phòng lớn biết, nói họ cẩn thận một chút.
Tâm tư Nhị phòng thật đáng sợ, vừa nghe một chút đã cảm thấy thật đáng sợ.""Hay là ta về nhà mẹ đẻ nhỉ?""Ngươi…"Đan Tuệ Quân vừa mới phun ra một tiếng, cặp mắt chao đảo rồi ngất xỉu.Giang Thanh Ba chớp mắt mấy cái, vô tội nhìn về phía đám người Lục Y: "Đây là Nhị tẩu tức đến xỉu hả?"Bọn hạ nhân của Thanh Phong Uyển: ...Rõ ràng là tức đến choáng váng đấy!Giang Thanh Ba coi thường lời tố cáo của họ, thở dài: "Ôi, trời tối rồi ngủ thôi, đi nói chuyện phiếm thật chẳng tốt chút nào, Nhị tẩu chẳng coi cơ thể mình ra gì cả.
Làm ta đau