"Cũng tại ngươi, nếu ngươi không ra ngoài." Đan Tuệ Quân nhìn về phía Lương Nghi Tĩnh đang yên lặng đứng bên cạnh, giống như tìm được lối thoát, hai mắt trợn tròn lên: "Người thì tốt rồi, ra ngoài với ngươi có một chuyến về thì trở thành thế này.
Nếu không phải vì ngươi, Ninh nhi cũng sẽ không bị thương."Lương Nghi Tĩnh không cãi lại, cúi thấp đầu, răng cắn chặt môi, khóe mắt đẫm nước khẽ chớp, vừa khéo ngẩng đầu lên cho Lục Tử Ninh nhìn thấy.
Thấy hắn lộ vẻ mặt đau lòng, vội vàng kéo cảm xúc đang muốn tung bay của Đan Tuệ Quân lại."Mẫu thân, người trách Nghi Tĩnh làm gì chứ? Là con muốn ra ngoài ngắm hoa.""Con...!Có nhi tức thì quên mất mẫu thân.
Con cũng giống phụ thân con, chẳng có lương tâm gì." Không biết Đan Tuệ Quân vừa nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên ngừng khóc.Lục Tử Ninh lập tức sững người, muốn mở miệng khuyên một tiếng, nào ngờ đã thấy Đan Tuệ Quân khóc càng nhiều hơn.
Hắn nhíu mày, tay chân luống cuống nhìn sang Lương Nghi Tĩnh.
Nàng ta ra dấu một cái, đôi mắt hắn ta sáng lên, đột nhiên ngã ra phía sau."Ui da…"Đan Tuệ Quân ngừng khóc: "Sao thế? Mẫu thân đụng trúng vết thương của con sao?""Đầu con rất đau, rất khó chịu, có thể là di chứng của việc mất nhiều máu.""Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.""Mẫu thân đang không vui, để nhi tử ngồi nói chuyện cùng người...""Đã thế còn trò chuyện gì nữa? Con mau nghỉ ngơi cho khỏe đi."