Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 128


trước sau

Lần đầu tiên nhận được cuộc gọi từ số này là bảy năm trước, lúc anh ta được Đại học Norton nhận vào học, phòng tuyển sinh Đại học Norton gọi điện tới.


Nhưng sau đó, anh ta không nhận được cuộc điện thoại chính thức từ Đại học Norton nữa.


Mấy lần còn lại đều là giáo viên hướng dẫn của anh ta gọi tới.


Thế nên, đừng nói là người ngoài, ngay cả những sinh viên từng học ở Norton như bọn họ cũng không thể nào cảm nhận được toàn cảnh của Đại học Norton. Quá thần bí, cũng quá khiến người ta khao khát. Hạ Tuần lập tức nhấn nhận cuộc gọi: “A lô.”


“Hạ, là tôi.” Quả nhiên người ở đầu dây bên kia là giáo viên hướng dẫn của anh ta: “Vốn dĩ cuộc điện thoại này có lẽ em không nhận được.”


Nghe thấy câu này, cổ họng Hạ Tuần hơi nghẹn lại: “Thầy?” “Chắc em biết đúng không?” Giáo viên hướng dẫn thở dài một tiếng: “Bên trường mình cũng đang ghi lại công việc của em để đánh giá xem em có thể tốt nghiệp mà không cần sát hạch hay không.”


Ảnh mắt Hạ Tuần hơi sầm xuống, anh ta đáp: “Vâng, em biết ạ.”


Bởi vì sát hạch quá khó nên Đại học Norton đã đưa ra phương án khác.


Nếu sinh viên đáp ứng được yêu cầu của nhà trường về mặt công việc thì có thể không cần sát hạch mà lấy được luôn bằng tốt nghiệp.


Anh ta lựa chọn tới Thanh Trí làm giáo viên cũng vì công việc giáo viên này đơn giản thuận tiện.


“Nhà trường rất thất vọng với biểu hiện của em ngày hôm nay, đã thế lại còn bị xử phạt” Giáo viên hướng dẫn tỏ vẻ tiếc nuối: “Hạ, thế nên độ khó bài thi sát hạch của em sẽ tăng lên gấp đôi, học sinh do em dạy nhất định phải có hai người vượt qua cuộc phỏng vấn và bài kiểm tra nhập học của trường.”


Sắc mặt Hạ Tuần thay đổi trong nháy mắt: “Thầy ơi!”


Bài kiểm tra nhập học này không phải là của học viện cấp D, cho dù không đạt tới cấp S thì chí ít cũng phải là cấp A.


Nhưng nếu ai cũng có thể vào được học viện cấp A thì còn thi sát hạch cái gì nữa?


Một người đã khó như lên trời, hai người gần như là chuyện không thể nào.


Sát hạch là hai chọn một, nhưng một bài sát hạch khác còn khó hơn, phải giải quyết một đầu đề do Đại học Norton đưa ra.


Thế nên anh ta mới đi nhờ streamer học tập kia, vậy mà cuối cùng lại vô ích như rót nước vào giỏ trúc.


“Cứ vậy nhé, Hạ.” Thầy hướng dẫn là một tín đồ tôn giáo: “Thượng đế phù hộ cho em, chúc em may mắn.” Điện thoại đã ngắt, Hạ Tuần vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, chưa thể hoàn hồn.


châu u xa xôi, cách một đại dương, không biết bao nhiêu quốc gia mà Đại học Norton vẫn có thể biết chuyện xảy ra ở trường Trung học Thanh Trí bên này.


Đúng là Thanh Trí đã đăng thông báo xử phạt nhưng cũng chưa nói cụ thể là gì.


Chuyện này làm Hạ Tuần nhớ tới một năm trước, một người bạn cùng trường khác của anh ta. Công việc người bạn này lựa chọn là nhân viên kinh doanh. Lựa chọn khác nhau, nội dung sát hạch cũng khác nhau.


Nhưng có một lần, trong quá trình chào hàng, bạn anh ta có mắng khách hàng mấy câu và cũng bị công ty xử phạt. Không lâu sau, Đại học Norton gọi điện thoại tới, cũng nói những lời tương tự như vừa nói với anh ta.


Dường như trên thế giới này, không có chuyện gì Đại học Norton không biết.


Hạ Tuần khẽ bặm môi, không đi tìm hiệu trưởng nữa mà ngẩn người ngồi trên ghế.


***


Y thuật của thầy giáo Lục Chỉ không đủ giúp bà cụ Doanh hoàn toàn bình phục nhưng cũng đủ giúp bà ta điều dưỡng cơ thể.


Mấy ngày gần đây, bà cụ Doanh đã có thể xuống giường.


Dưới sự yêu cầu kiên quyết của bà cụ Doanh, Doanh Lộ Vi đành phải đi làm thủ tục xuất viện cho bà ta.


Cô ta đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, chỉ sợ có người sẽ nhận ra mình.


Doanh Lộ Vì vốn tưởng rằng đã hơn một tháng, thời gian có thể xóa nhòa tất cả. Nhưng cô ta lén lấy tài khoản phụ lên Weibo xem mấy lần, phát hiện phần bình luận vẫn còn rất nhiều cư dân mạng đang giễu cợt mình.


Người hâm mộ mà cô ta dày công bồi dưỡng cũng bị người người đòi đánh, ngay cả bình luận cũng không thể không chế được nữa.


Thế là cô ta không dám lộ mặt, thỉnh thoảng phòng làm việc có đăng bài về cuộc sống hàng ngày của cô ta cũng buộc phải mở tính năng lọc bình luận.


Sau khi đưa bà cụ Doanh về nhà, Doanh Lộ Vi bèn đến phòng đàn riêng của mình. Bản nhạc được bày trên kệ đàn vẫn là “Mặt trời và Mặt trăng” của Vera Holtz.


Doanh Lộ Vì nhấn thử vài phím đàn liền sinh ra oán hận, cô ta đóng nắp đàn đánh rầm một phát.


Chưa đến hai mươi ngày nữa là đến ngày diễn ra concert của cô ta rồi.


Cô ta đã luyện lâu như vậy nhưng vẫn chỉ có thể miễn cưỡng đàn được hai mươi tư ô nhịp của bản dương cầm có độ khó đẳng cấp thế giới Mặt trời và Mặt trăng” này.


Không chỉ khó đàn mà thi thoảng còn bị đàn sai.


Nếu lên sân khấu biểu diễn với trình độ thế này, chắc chắn những người hâm mộ còn lại của cô ta sẽ quay lưng bỏ đi mất.


Những lời đã nói ra, cô ta không trình diễn “Mặt trời và Mặt trăng” thì còn biết làm thế nào?


Doanh Lộ Vi bực bội trong lòng, căn bản không muốn luyện đàn. Đúng lúc này, người đại diện gọi điện thoại tới hỏi thăm tiến độ luyện đàn của cô ta. “Không được.” Doanh Lộ Vi cố nén cơn giận: “Anh nói xem Vera Holtz có ý gì chứ hả? Người đó chết cũng đã chết rồi, tại sao không để lại nhạc phổ?”


Cô ta cũng cảm thấy có âm sai ở mấy chỗ, nhưng ngay cả mấy nghệ sĩ dương cầm ở châu u cũng không sửa được, cô ta có thể làm gì?


“Câu này của cô đừng có để người trên mạng nghe thấy.” Người đại diện cau mày: “Cho dù Vera là người của thế kỷ 18 nhưng sức ảnh hưởng của bà ấy vẫn còn đến tận ngày nay, cô không so được với bà ấy đầu. Không muốn bị bóc phốt thì chủ ý lời ăn tiếng nói.”


“Biết rồi.” Doanh Lộ Vi đáp qua loa lấy lệ: “Tôi đang ở nhà mà, không ai nghe được đầu, nhưng mà concert của tôi làm thế nào đây?”


“Tôi cho cô một lời khuyên.” Người đại diện hơi trầm ngâm, đoạn mới nói: “Tình cảnh của cô bây giờ là do một tay con nhóc thiên kim giả của nhà họ Doanh

các cô gây ra. Hay là cô mời nó đến concert của cô, cho nó đàn một bài.”


Doanh Lộ Vi sửng sốt: “Cho nó đàn? Nhưng nó có biết đàn đầu.”


“Chính vì nó không biết nên mới phải để nó đàn.” Người đại diện khẽ cười: “Cô còn có thể nói là cô dạy nó đàn dương cầm nhưng dạy kiểu gì cũng không đàn được.” “Ý anh là…” Doanh Lộ Vi đã hiểu: “Để Doanh Tử Khâm bị xấu mặt, giúp tôi củng cố fan?”


Cô ta thích cuộc sống dưới ánh đèn sân khấu nên mới marketing hình tượng ở giới giải trí.


Đồng thời, cô ta cũng âm thầm quản lý cộng đồng fan. “Chính là ý đó.”


Người đại diện nói: “Nhưng cô phải nghĩ cách để cô ta đồng ý, nếu không cô ta mà không tới thì tất cả đều vô ích.”


Doanh Lộ Vi đã tìm ra cách: “Tôi có cách rồi, anh yên tâm.”


“Dù sao cẩn thận vẫn hơn.” Người đại diện lại nhắc nhở: “Vé vào concert của cô đã bán được kha khá rồi, những fan hâm mộ còn lại quả thật là tử trung, cô không có vết nhơ như giết người phóng hỏa thì bọn họ tuyệt đối sẽ không thoát fan.”


“Anh cho tôi mấy vé đi, phải là hàng đầu tiên nhé.” Doanh Lộ Vi vấn về sợi tóc: “Tôi cầm đi cho chị dâu.”


***


Trường quay phim Hoàng Điểm.


Lúc chiếc Maserati tới nơi đã là tám giờ tối, hầu hết các đoàn phim vẫn còn đang quay.


Cũng có không ít du khách tới đây tham quan vì ở đây thi thoảng có thể gặp được ngôi sao. Doanh Tử Khâm xuống xe, mắt phượng híp lại, ngẩng đầu lên.


Đây là địa điểm quay phim chính nhưng cơ bản đều là phim cổ trang cho nên tất cả đều là kiến trúc cổ đại cùng một màu. Cô nhìn lướt qua một lượt rồi không thấy hứng thú nữa.


Dù sao lúc cô không ở Trái đất, ngày nào trước mắt cô cũng là những thứ này, thậm chí còn hùng vĩ tráng lệ hơn.


“Bên này có tiệm thịt nướng khá ngon, những ngày mai vừa hay là Quốc tế lao động, hôm nay đông người tới đây chơi lắm.” Phó Quân Thâm hơi cúi người xuống, rất tự nhiên véo má cô gái một cái: “Yểu Yểu, em ở bên này chơi một lát nhé, tí nữa Nhiếp Triều cũng tới, anh đi xếp hàng lấy số.”


Nghĩ một lát, anh lại lấy quả hạch mỗi ngày trong túi ra, đặt vào tay cô.


“Em ngủ suốt dọc đường rồi, ăn cái này lót dạ trước nhé.”


Doanh Tử Khâm gật đầu: “Em chờ anh.”.


Phó Quân Thâm lại lên xe, đánh xe đi tìm chỗ đỗ. Mấy phút sau, Nhiếp Triều mặc một bộ âu phục màu hồng vô cùng phô trương đi từ hướng khác tới trên đường thu hút sự chú ý của rất nhiều người Sau khi trông thấy cô gái, hai mắt anh ta sáng lên: “Đại lão!”


Doanh Tử Khâm quay đầu, liếc nhìn đôi dép lê dưới chân anh ta: “…”


Cô thấy không muốn nhận anh ta cho lắm. “Đại lão, tôi thật sự rất rất rất nhớ cô đấy.” Nhiếp Triều lật đật chạy tới: “Haizz, đáng tiếc Thất thiếu giấu cô kỹ quá, tôi muốn gặp cũng chẳng gặp được.”


“Tôi chỉ ở trường thôi.”


Sao cả hai người đều không biết đùa vậy hả?


Nhiếp Triều khẽ gãi đầu, lập tức nói lảng sang chuyện khác: “Đại lão, công ty tôi đang quay phim ở bên đó, cô có muốn đi xem thử không?”


Nghe vậy, Doanh Tử Khâm mới để ý đến anh ta nhiều hơn một chút:


“Trai hay gái?”


“Cả trai cả gái.” Nhiếp Triều đã được Phó Quân Thâm nhắc nhở trước:


“Trai xinh gái đẹp, bảo đảm đại lão sẽ hài lòng.”


Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Đi thôi.”


Hai người bèn đi vào trong trường quay.


“Đại lão, bên này.” Nhiếp Triều niềm nở dẫn đường: “Tôi đầu tư vào một bộ phim cung đình nhà Thanh, bọn họ đang quay bên vườn ngự uyển Minh Thanh.”


Vườn ngự uyển Minh Thanh được coi là một điểm dàn cảnh và quay phim chính của phim trường Hoành Điểm, phục dựng mô hình Cổ cũng theo tỷ lệ 1:1, lại phỏng theo lễ chế của các triều đại khác, còn dung hòa với cá kiến trúc đặc sắc của thời kỳ dân quốc. Doanh Tử Khâm nghĩ một lát.


Trước kia lúc cô tới nước Hoa, quả thật vẫn là thời cổ đại, hình như chính là triều Thanh gì đó.


Vậy thì càng nhạt nhẽo.


Nhưng mà…


Công ty bọn Nhiếp Triều quay phim máu chó, quả thật rất hợp gu của cô.


“Đây là lâm viên hoàng gia.” Nhiếp Triều vừa đi vừa giới thiệu: “Hình như lát nữa có cánh các phi tần đấu đá nhau, đại lão, tôi chuẩn bị cả ghế cho cô rồi, cô ngồi xem nhé.”


Mấy lời này của Nhiếp Triều khiển Doanh Tử Khâm nhìn anh ta thêm một cái: “Tôi có thể bói giúp anh số đào hoa của anh.”


Nhiếp Triều mừng rỡ, anh ta đi đến bên dưới tán cây, định bê ghế tới.


Nhưng anh vừa cầm cái ghế lên, một nhân viên công tác vội vàng chạy từ bên khác tới, giơ tay cướp lại.


“Cậu làm gì đấy?” Nhiếp Triều chẳng hiểu kiểu gì: “Đây là ghế của tôi mà.”


Nhân viên công tác quay đầu, nhìn anh ta một cái đầy mỉa mai: “Ghế nào của anh? Đây là của đoàn phim.” “Của đoàn phim thì không phải của tôi à?” Nhiếp Triều nổi giận: “Đưa ghế cho tôi.”


“Được rồi được rồi, không có thời gian đôi co với anh. Cô Lạc cũng muốn nghỉ ngơi, các anh không thể chờ một chút à?” Nhân viên công tác vốn đã vội đi đưa đồ, bây giờ lại bị ngăn cản nên cũng lập tức nổi nóng: “Các anh mà so được với cô Lạc à? Nếu bên phía cô Lạc xảy ra sơ xuất gì, các anh có gánh nổi trách nhiệm không? Hay là các anh không có chân nên không đứng được?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện