Nhân viên công tác không thèm nhìn Nhiếp Triều thêm một cái nào.
Giọng điệu rất hung hăng, ngập tràn ý giễu cợt, tỏ ý khinh thường anh ta.
Ngoại trừ các ngôi sao, tháng nào phim trường Hoành Điếm cũng sẽ tiếp đãi rất nhiều khách quý.
Những vị khách quý này đều là đại gia chân chính trong giới giải trí.
Tiện tay cho bọn họ tiền bồi dưỡng cũng đã mấy nghìn tệ. Tuy đoàn phim tối nay bọn họ phụ trách không lớn nhưng mấy diễn viên đều xuất thân từ chương trình thực tế “Thanh xuân 101” cực nổi tiếng mới diễn ra cách đây không lâu.
Trong đó có một công ty đã đầu tư một khoản kếch xù, bảo bọn họ phải tiếp đãi thật tốt.
Lúc này, bên kia vừa quay xong một cảnh, các diễn viên phải nghỉ ngơi để còn chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Nhưng ghế bình thường quá cứng, người quản lý mới bảo cậu ta đi lấy một cái ghế dựa mềm tới.
Nhân viên công tác không dám lơ là, lập tức đi tìm ngay.
Thế mà tên diễn viên quần chúng không biết từ đầu tới lại muốn cướp ghế với diễn viên chính cơ đấy?
Còn nói cái ghế này là của anh ta?
Trời tối rồi mà vẫn còn nằm mơ giữa ban ngày. Nhân viên công tác lại quan sát Nhiếp Triều một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu rất mất kiên nhẫn: “Mau tránh ra đi, làm lỡ thời gian thì anh trả tiền cho tôi à?
Hả?!” “Cho cậu tiền?” Nhiếp Triều cố nhẫn nhịn, không vung chân đá bay cậu ta đi: “Tôi cắt sạch tiền của cậu thì có.” Đây là chiếc ghế sang trọng anh ta đặc biệt chuẩn bị cho em gái nhà người ta, đệm ghế làm bằng lông thiên nga thượng hạng, chuyên dùng để xem phim.
Một cái ghế này có giá cả chục nghìn.
Cho cô Lạc chó má gì đó chứ?
Cô ta xứng à?
Dù Nhiếp Triều có dốt nát kém cỏi thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là người nhà họ Nhiếp, Karate còn là đai đen. Vả lại dưới sự bức ép dạy bảo lâu ngày của Nhiếp Diệc, anh ta cũng được rèn luyện rất nhiều.
Lúc trước cậu nhân viên công tác này có thể giành được cái ghế trong tay anh ta là vì anh ta hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Nhiếp Triều chỉ cần dùng chút sức lực là có thể giành lại được cái ghé.
Nhân viên công tác không thể tin nổi. Cậu ta giơ tay định giành lại nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của Nhiếp Triều.
“Xong rồi, anh xong rồi.” Nhân viên công tác cuống đến độ giậm chân bình bịch: “Ghế của cô Lạc mà anh cũng dám lấy, anh không muốn lăn lộn ở Hoành Điếm này nữa à?”
Muốn trù chết một diễn viên quần chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhiếp Triều cũng không có thời gian dông dài với cậu ta.
Anh ta xách cái ghế đi về phía cô gái: “Đại lão, hôm nay xui xẻo, ngày mai lại mời cô đến xem phim, tôi đưa cô đến điểm phục dựng cửa Thừa Thiên đi dạo chút nhé, cảnh đêm bên đó được lắm.”
Ghế của anh ta, có phải ôm cũng không cho cô Lạc gì đó ngồi.
“Đi thôi.” Doanh Tử Khâm cũng không nhìn nhân viên công tác.
Hai người một trước một sau rời đi, coi cậu nhân viên công tác kia như không tồn tại.
Sắc mặt cậu ta thoạt trắng thoạt xanh, cậu ta giận đến run cả người nhưng phần nhiều là sợ hãi.
Cậu ta không lấy được cái ghế này thì tí nữa về biết ăn nói thế nào?
Động tĩnh bên này không nhỏ, lại gần địa điểm quay, chỉ mấy giây sau đã có người bước đến.
Chính là người quản lý đã bảo nhân viên công tác đi tìm ghế lúc trước.
Thấy nhân viên công tác đứng sững ở đó, tay quản lý rất khó chịu: “Tử Nguyệt bảo cậu đi lấy ghế, cậu đang làm gì đấy? Muốn bị trừ lương à?”
“Anh Trần, em đang lấy ghế.” Tự dưng lại gặp họa, tâm trạng cậu nhân viên cũng rất tồi tệ: “Nhưng không biết một tay diễn viên quần chúng từ đầu chạy đến, cướp cái ghế đi mất rồi.” “Diễn viên quần chúng?”
Quản lý cau mày: “Diễn viên quần chúng dám cướp thứ mà Tử Nguyệt muốn à?”
Đây mà là diễn viên quần chủng gì chứ? Còn muốn kiếm tiền không đây?
Nhân viên công tác tả lại: “Anh ta còn đi dép lê, trông chẳng có chút khí chất nào.”
“Thôi thôi, cậu không cần bận tâm chuyện cái ghế nữa.” Người quản lý khẽ khoát tay: “Tử Nguyệt muốn ăn bánh hoa quế của cửa hàng bên phía tây, cậu đi mua đi.” Nhân viên công tác lau mồ hôi, lại vội vàng chạy đi.
*
Bên kia.
Tiệm thịt nướng.
Sau khi Phó Quân Thâm lấy số xếp hàng xong, vào được khu chỗ ngồi riêng mới bảo Nhiếp Triều đưa Doanh Tử Khâm đến.
Tiệm thịt nướng này không bị ám mùi khói như các tiệm khác, không khí trong lành, sàn nhà sạch sẽ.
Có không ít ngôi sao quay phim xong sẽ đến đây dùng bữa.
Phó Quân Thâm đang nghiêng người gọi món với nhân viên phục vụ thì nhìn thấy cô gái đi vào, anh nhích người sang một bên, nhường chỗ cho cô.
“Thất thiếu, tôi tức chết mất thôi.” Nhiếp Triều đặt cái ghế sang trọng của anh ta xuống, đoạn ngồi xuống vị trí đối diện: “Cậu nói xem, tôi làm cái ghế này theo yêu cầu tốn bao nhiêu là tiên, thế mà có người định cướp không cái ghế của tôi.”
“Tôi nói với cậu nhé, tôi nóng tính lắm, suýt nữa là tôi đã đập thẳng cái ghế này lên đầu cậu ta rồi.”
“Ừ, sau đó tôi phải đến đồn cảnh sát cứu cậu, anh cậu còn phải tốn một đồng tiền bảo lãnh.”
Nhiếp Triều lập tức ỉu xìu.
Phó Quân Thâm đã gọi xong thức ăn, anh quay đầu hỏi: “Yểu Yểu, em không sao chứ?”
Phim trường Hoành Điếm quả thật rất dễ xảy ra xung đột, anh vốn tưởng có ông chủ nhà Nhiếp Triều ở đây, chí ít có thể tránh xa mấy chuyện này.
Xem ra vẫn là sơ ý rồi.
Sau này anh vẫn nên tự mình trông cô bạn nhỏ mình dẫn tới mới được.
“Em không sao.” Doanh Tử Khâm nâng tay phải lên chống cảm.
Tay còn lại của cô móc trong túi ra một cái lọ, ném cho Nhiếp Triều.
“Đại lão, đây là cái gì?” Nhiếp Triều cầm lên, sau khi mở ra nhìn, anh ta vô cùng kích động: “Có phải là tiên đan giúp tôi có số đào hoa không?”
“Không phải.” Doanh Tử Khâm còn chưa trả lời, Phó Quân Thầm đã thong thả ngước mắt lên, uể oải đáp: “Thuốc bổ thận.”
Nhiếp Triều: “???” Anh ta đang tuổi thanh niên trai tráng hừng hực, sao lại phải bổ thận? Phó Quân Thâm cong con mắt đào hoa, khẽ cười:
“Đúng không, cô bạn nhỏ?”
Doanh Tử Khâm gật đầu.
Bổ thận chỉ là một trong số những tác dụng của thuốc này.
Nói như vậy cũng không sai.
Nhiếp Triều tan nát cõi lòng.
Hai người này