Thực sự cho rằng mình là đỉnh lưu làng giải trí thì có địa vị? Chẳng phải cũng chỉ là kẻ được tiền tài, tư bản nâng đỡ ư? Không 3có tư bản đứng sau, Thượng Diệu Chi chẳng là cái thá gì cả. Còn muốn làm căng với Tinh Thần Ngu Lạc và giới hào môn ở Để đô sau1 lưng họ?
Fan bị mắng đến ngớ người.
Mấy cô bé cậu bé tuổi còn nhỏ không kìm được nước mắt mà bật khóc.
Bên cạnh có rất nhiều bảo vệ cao to, lực lưỡng đều đang nhìn chằm chằm, không ai dám xông vào.
Người lên kế hoạch cho 3tổ chương trình cười lạnh một tiếng rồi sai bảo vệ đóng cổng lớn của công ty lại.
Nhưng khi anh ta mới quay người, định8 trở về văn phòng thì có một luồng lực lớn kéo cổ áo anh ta lại, quật mạnh anh ta từ trên bậc thềm xuống đất.
“Rầm!”
Một tiếng vang váng trời, người lên kế hoạch ngã xuống đất, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bảo vệ xung quanh cũng bất ngờ, đồng loạt nhìn sang.
Tiếng mưa rơi rả rích, sương mù vấn vít.
Cô gái che ô, đôi chân dài mà thẳng.
Cô đeo khẩu trang và mũ bóng chày, khuy áo cũng vô cùng kín đáo cài đến khuy trên cùng, chỉ để lộ chiếc cổ trắng nõn.
Tựa như lưỡi dao lạnh lẽo mang vẻ đẹp sắc bén.
Fan cũng hơi sững sờ, không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Bọn fan chúng mày muốn tạo phản à? Vậy mà dám động chân, động tay vào người của công ty?” Người lên kế hoạch đau âm ỉ khắp người. Anh ta còn đang ngồi dưới đất, gào lên:
“Thần tượng của chúng mày chết là đảng đời!”
Câu nói này, dù không phải là fan cũng không thể nhịn được.
Hôm nay không chỉ có fan nữ đến mà còn có vài fan nam.
Nghe vậy, một fan nam trực tiếp tiến lên đá người lên kế hoạch một cái: “Anh còn nói được câu này cơ à, anh có còn là con người không?”
“Các người… các người…” Người lên kế hoạch đau đến mức không đứng lên được: “Bảo vệ: Bảo vệ! Đuổi chúng ra ngoài!”
Tổng bộ của Tinh Thần Ngu Lạc truyền tin đến rằng sẽ bảo vệ tổ chương trình.
Thương Diệu Chi cũng chết rồi, họ làm gì được?
Chẳng lẽ người chết còn có thể sống lại ư?
Song bảo vệ cũng không dám tiến lên.
Vì có một nhóm người mặc đồng phục, ánh mắt rất lạnh đứng chắn giữa họ và các fan kia.
Tuy rằng họ không biết bộ đồng phục này là gì nhưng đều cảm thấy những người này không dễ trêu chọc. Họ chỉ là người làm công, bản thân mình vẫn quan trọng hơn. “Về trước đi.” Doanh Tử Khâm không nhìn người lên kế hoạch mà quay đầu nhìn các fan, giọng nói chậm lại: “Bên ngoài lạnh, mọi người vẫn còn nhỏ, sẽ có công lý thôi.”
Mắt các fan đều đỏ bừng lên, cúi đầu nói: “Cảm ơn chị, cảm ơn chị.”
Họ đến đây chỉ muốn đòi một chân tướng, một lẽ phải. Với họ mà nói, tuy Thương Diệu Chi không phải người thân nhưng anh ta cũng đã mang lại cho họ không ít hy vọng và cổ vũ trong cuộc sống. Một Ảnh để mang đầy năng lượng tích cực lại còn rất trẻ, dựa vào đầu phải chịu nỗi oan này?
Doanh Tử Khâm gật đầu, che ô rời đi.
Một lúc lâu sau, các fan mới hoàn hồn.
Đợi đã…
Tuổi của chị bé này không hơn họ, hình như còn nhỏ hơn thì phải?
Đồng thời, ở cách đó không xa. Đám thợ săn ảnh nhìn thấy khung cảnh này đều kích động, bắt đầu cầm máy ảnh lên để tác nghiệp. Chỉ cần có độ hot, cái gì họ cũng quay, cũng chụp, mặc kệ nó sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào.
Nhưng họ chụp xong, định trở về đăng Weibo thì bị ngăn cản.
Người ngăn họ lại là một chàng trai trẻ đeo kính trông rất thư sinh. “Phiến mọi người hãy xóa video và ảnh mới chụp.” Chàng trai lấy ra một tấm danh thiếp từ trong cặp táp, mỉm cười nhưng lại nói ra lời vô cùng sắc bén: “Nếu không chúng tôi có quyền kiện các người.”
Đám thợ săn ảnh không để ý đến những lời này nhưng khi nhìn chữ trên danh thiếp thì đều ngậm miệng.
Văn phòng luật sư Tây Phong là văn phòng luật sư chưa từng thua vụ kiện nào. Khách tất thắng Để đô.
Ai… ai dám chọc vào chứ?
Sau khi xóa hết ảnh và video đi, đám thợ săn ảnh không cam lòng mà bỏ đi.
Lúc Thương Diệu Chi tỉnh lại, chuyện đã xảy ra được năm ngày rồi.
Sau khi anh ta tỉnh lại vẫn còn cảm giác không chân thực. Anh ta thực sự đã được nếm trải cảm giác chết là như thế nào. Lúc tim ngừng đập, đại não vẫn còn ý thức. Lúc đó anh ta cũng không nghĩ quá nhiều mà chỉ nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến cháu gái nhỏ đáng yêu trong nhà và những fan hâm mộ luôn ủng hộ mình.
Tiếc rằng anh ta không thể cho họ thấy anh ta đứng trên đỉnh cao mà đã rơi xuống như vậy rồi.
Nhưng sao anh ta lại tỉnh lại?
Trong mơ hồ, Thương Diệu Chi đột nhiên nghĩ đến túi gầm Doanh Tử Khâm đưa cho mình.
Anh ta mở choàng mắt thì chạm phải một đôi mắt.
“Con trai? Con trai, con không sao chứ?” Chủ nhân của đôi mắt vô cùng lo lắng nhìn anh ta, lại sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của anh ta nên không tiến lại gần. “Họ nói hôm nay con sẽ tỉnh, có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Thương Diệu Chi còn đang mơ màng, một lúc sau, cổ họng bật ra một chữ “.. con?”
Tu Vũ vuốt cằm, xác nhận anh ta thực sự không sao rồi mới gật đầu: “Fan mẹ bọn em đều gọi như vậy.”
Thương Diệu Chi: “…”
Không phải, trông cô gái này còn nhỏ hơn anh ta sáu, bảy tuổi, tại sao lại là fan mẹ của anh ta? Thương Diệu Chi cảm thấy mình sụp đổ rồi.
Có phải anh ta đã không còn hiểu được tâm lý của fan không?
Thương Diệu Chi hòa hoãn lại, sau đó nói: “Tôi rất ổn, bạn…”
“Tốt quá rồi.” Tu Vũ đứng lên. “Mẹ đi gọi bác sĩ, con trai, con đừng cử động, nhất định không được cử động đâu.”
Thấy Tu Vũ chạy ra ngoài, Thương Diệu Chi đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười. Giờ có bảo anh ta cử động anh ta cũng không thể cử động được. Anh ta đã