Thư ký thoảng sửng sốt, chợt hiểu ra. Thế này là muốn hoàn toàn vứt bỏ cô con gái nuôi của nhà họ Doanh rồi.
Giang Mạc Viễn nhắm mắt: “Nếu không còn việc gì thì ra ngoài đi.”
“Tam gia nghỉ ngơi đi ạ.” Thư ký cẩn thận khép cửa lại.
Sau khi ra ngoài, anh ta khẽ lắc đầu.
Trước kia anh ta cũng từng theo Tam gia đến huyện Thanh Thủy thị sát, lúc ấy cô con gái nuôi nhà họ Doanh còn rất mộc mạc giản dị, thế mà bây giờ thì sao?
Quả nhiên là bị tiệc rượu phòng hoa, đèn màu rực rỡ ở thành phố lớn cám dỗ, xốc nổi không yên, chỉ nghĩ cách bò được lên trên. Cũng may
Tam gia đã nhìn thấu. Thư ký vừa nghĩ vừa đi tới phòng trà nước, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Tiểu thư Lộ Vi.”
Sau mấy ngày nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sức khỏe của Ôn Phong Miên đã khá lên nhiều. Nhưng vì ủ bệnh đã lâu, không phải ngày một ngày hai là có thể bình phục.
Số thuốc lúc đầu đã dùng hết, Doanh Tử Khâm đặc biệt đặt thêm một ít dược liệu mới.
Thành phố Hộ không có núi, dược liệu đều phải nhập từ nơi khác.
Vì những thứ cô cần đều là dược liệu cao cấp, mấy chục cần phải tốn đến vài trăm nghìn.
Trong thời gian chờ đợi, Doanh Tử Khâm bước vào một quán bản đồ ngọt bên cạnh, gọi một suất bánh nhân xoài.
Cô lấy di động mới mua ra, bật lên, trên màn hình là đủ các loại ứng dụng, đều là mấy trò cố định chơi.
Điểm tốt nhất của khoa học kỹ thuật mới là cô sẽ không cảm thấy quá nhàm chán.
Doanh Tử Khâm mở một ứng dụng trong số đó, nhìn hình ảnh mình đeo hai cái tai thỏ trên màn hình, như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghe nói cái này gọi là tự sướng, hình như rất thú vị.
Cô tiện tay hí hoáy một lát, chọn một hiệu ứng và trang sức kết hợp, sau đó ấn nút chụp.
“Tách…”
Âm thanh giòn tan khiến người ngồi ở bàn đối diện ngẩng đầu lên.
Đó là một cô gái đội mũ che nắng và đeo kính râm, che chắn rất cẩn thận.
Cô ta nhíu mày, tỏ ý không vui: “Sao bọn họ lại đuổi theo tới tận đây chứ? Cô bắt cô ta xóa ảnh đi, tôi không muốn lên hot search vì ảnh dìm đâu.”
Trợ lý hiểu ý, lập tức bước đến trước mặt Doanh Tử Khâm, đe dọa: “Xóa ảnh cô vừa chụp đi, chị Lạc không thích fans chụp ảnh chị ấy, hiểu không?”
“Nếu có nhất quyết muốn chụp, chúng tôi sẽ kiện ra tòa đấy.”
Giọng nói không lớn, nhưng đủ khiến khách hàng trong tiệm bánh ngọt nghe thấy hết.
Bọn họ đều đưa mắt nhìn sang, có vẻ rất tò mò.
“Có ngôi sao vào quán này à? Mau nhìn kìa nhìn kìa, có phải người đó không? Trời, đó là nhan sắc thần tiên gì thế?”
“Cậu nói cô gái mặc áo sơ mi đen kia à? Tuyệt đối không thể nào, gương mặt kia gặp một lần là không thể quên được, giới giải trí làm gì có người này.” “Không phải người đó, là người bên kia cơ. Lạc Tử Nguyệt, các cậu nghe tên bao giờ chưa? Tốp mười trong “Thanh xuân 101”, một chương trình tìm kiếm tài năng, nổi tiếng lắm.” “Hình như có nghe qua,
nhưng không có ấn tượng gì…”
Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi.
Trợ lý thầy cô gái không hề có ý định xóa ảnh thì không nói không rằng, vươn tay định giành lấy di động trong tay cô. Nhưng không những không giành được mà tay còn vô luôn vào đĩa bánh xoài.
Lúc này, Doanh Tử Khâm mới ngước mắt lên, bình thản nói: “Cô làm bẩn bánh ngọt của tôi rồi.”
“Ai bảo cô không xóa ảnh.” Trợ lý cũng tức anh ách: “Nhất quyết đi theo chị Lạc tới đây, không biết tôn trọng một chút à?”
Nghe thể, khách hàng trong quản bừng tỉnh hiểu ra. Trông xinh gái thế kia mà lại là fan cuồng à?
Doanh Tử Khâm tắt ứng dụng: “Ai?”
Bầu không khí lập tức rơi vào trạng thái lúng túng.
Trợ lý sững sờ tại chỗ.
Lạc Tử Nguyệt từ nãy đến giờ không nhúc nhích chợt đứng dậy. Cô ta tháo kính râm, để lộ gương mặt xinh xắn, dáng vẻ rất mất kiên nhẫn:
“Cô không cần giả vờ không quen biết tôi. Loại người như cô tôi gặp nhiều lắm rồi, hôm qua tôi còn bị các cô đuổi đến rơi mất một chiếc giày, hôm nay vẫn chưa chịu buông tha à?”
Cô ta rất căm ghét fans cuồng, bọn họ khiến cô ta không có lấy một chút không gian riêng tư.
Cô gái ngẩng đầu, con mắt sáng như tuyết, toát ra vẻ lạnh lẽo: “Cô?” Rõ ràng chỉ là một chữ ngắn ngủi nhưng những người trong quán đều cảm thấy chắc hẳn đằng sau vẫn còn hai chữ.
.
.. Xứng à?
Lạc Tử Nguyệt cười lạnh, đang định mở miệng thì một nữ sinh bên cạnh bông đứng dậy. “Em ở bàn bên cạnh, em nhìn thấy rõ ràng chị ấy đang chụp ảnh tự sướng chứ không hề chụp chị.” Đoạn, cô bé kia lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người ta xinh đẹp như thế, không tự sướng mà chụp chị làm cái gì.” Nếu cô bé có gương mặt như thế, ngày nào cô bé
cũng sẽ soi gương tự tán thưởng, việc gì phải đi đu idol gì nữa.
Cô nữ sinh vừa nói vậy, mấy người bạn của cô bé cũng phụ họa theo.
“Đúng vậy, chị ấy thật sự không chụp chị, chắc chắn chị ấy cũng không biết chị.” “Nói thật, chị đeo kính râm, đến bọn em cũng chưa nhận ra được.”
Lạc Tử Nguyệt tái mặt, cảm thấy rất khó chịu. “Thanh xuân 101” nổi tiếng như thế, vậy mà thật sự có người không biết cô ta ư?
“Đền đi.” Doanh Tử Khâm cúi đầu nhìn di động, không thèm nhìn mấy người kia nữa.
Giọng điệu bình thản, biếng nhác của cô gái vô tình lại khiến người khác cảm thấy cực kỳ áp lực.
Sắc mặt trợ lý trắng bệch.
Mọi người xung quanh đều đang nhìn, Lạc Tử Nguyệt không thể cứ thể vênh mặt bỏ đi, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến độ nổi tiếng của cô ta.
Cô ta rất không tình nguyện rút trong túi xách ra ba tờ một trăm tệ, trực tiếp đập thẳng xuống mặt bàn, rít ra ba chữ từ kẽ răng: “Đã đủ chưa?”
“Quầy bên đó.”
Lạc Tử Nguyệt vừa xấu hổ vừa tức giận, gương mặt cô ta đỏ gay, đành phải tự