Anh hơi nheo mắt: “Cô bạn nhỏ, anh có chút việc, bây giờ không thể ăn cơm cùng em, chuyển sang buổi tối được không?”
Nghe vậy, Doanh Tử Khâm chợt nhớ ra một chuyện.
Bây giờ vừa đúng bảy ngày kể từ lần đầu tiên cô gặp bọn họ. Nhiếp Triều sắp xảy ra chuyện rồi. R1õ ràng anh ta không coi câu nói kia của cô là thật.
Nhưng đây cũng là chuyện bình thường.
Cô nhớ trước khi cô đi, vào năm 1780, ma nữ thuật sĩ ở Châu Âu đều bị coi là mê tín dị đoan, bị bắt giết hết.
Qua ngần ấy năm, người có năng lực bói toán thực sự không còn mấy ai, nước Hoa cũng vậy.
Không còn ai tin mấy chuyện này.
“Sẽ không lâu đâu.” Phó Quân Thâm không nghe thấy câu trả lời, bèn quay đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa cong lên: “Anh gọi cho em đồ ăn ngoài, ăn xong em ngủ một giấc, thế nào?”
Chưa rõ nguy hiểm thế nào, anh không thể đưa một cô gái nhỏ đi cùng được.
Doanh Tử Khâm cũng hiểu ý anh, anh không định đưa cô đi theo.
Doanh Tử Khâm cũng hiểu ý anh, anh không định đưa cô đi theo.
Cô hơi nhíu mày: “Cẩn thận chỗ cao.”
Nghe vậy, nụ cười bên môi Phó Quân Thâm càng tươi hơn. Anh đưa tay xoa đầu cô gái, cười vô cùng dịu dàng: “Được, nghe lời cô bạn nhỏ nhà chúng ta.”
Anh mở cửa xe, thả cô xuống trước cửa chung cư.
Xe nổ máy một lần nữa, sau khi đi xa, ý cười trên mặt Phó Quân Thẩm mới chậm rãi vụt tắt.
Anh vừa đánh tay lại, vừa ấn mở di động một lần nữa. Dòng tin kia vẫn đang điên cuồng nhấp nháy trên màn hình, chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.
Sharpshooter No.94.
Ngoại trừ con số có khác thì giống hệt cái tên trên tập tài liệu đầu tiên ngày hôm ấy.
Phó Quân Thầm hơi nheo mắt.
Anh thật sự không ngờ Nhiếp Triều cũng có thể bị người trên bảng săn người theo dõi.
Phó Quân Thầm xóa dòng tin, gọi một cú điện thoại: “Điều tra động tính của nhà họ Nhiếp thời gian gần đây.”
***
Quán bar số 1 đường Hoàng Phố.
Hôm nay là ngày khai trương nên đại hạ giá, giữa trưa đã có rất đông người tụ tập trong quán.
Nhiếp Triều chiếm một vị trí tốt nhất bên cạnh quầy bar, định bụng uống một trận cho đã đời.
Không bao lâu sau, xung quanh đã chật ních người ngồi, sân khấu cũng đã dựng xong.
Nhiếp Triều đang đeo tai nghe nghe nhạc, kết quả vừa nghe hết phần nhạc dạo, tiếng nhạc đột nhiên đứt phựt. “Ấy?” Anh ta buồn bực:
“Không phải chứ, bị hỏng rồi à?”
Anh ta mới mua chưa được bao lâu mà.
Nhưng không đợi anh ta tháo xuống kiểm tra, trong tai nghe vang lên một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ.
“Anh đang ở quán bar số 1 trên đường Hoàng Phổ.”
Nhiếp Triều cả kinh: “Sao mày biết?”
Đậu má, đây là ai vậy, không chỉ hack vào di động của anh ta mà còn biết được hành tung của anh ta. Không phải là người ông già nhà anh ta sai tới bắt anh ta về đấy chứ?
Đối phương không đáp, chỉ nói: “Có người muốn giết anh.”
“Đừng nói đùa.” Nhiếp Triều cạn lời: “Ai dám giết người ở nước Hoa?
Rốt cuộc mày là ai?”
“Mười giây sau.” Doanh Tử Khâm nhìn một chấm đỏ chớp nháy trên màn hình máy tính, cặp mắt phượng hơi nheo lại: “Anh có thể thử xem.”
Nhiếp Triều tức đến mức bật cười, anh ta cũng không bận tâm, định trực tiếp tắt điện thoại.
Nhưng đúng vào lúc này, tất cả đèn trong quán bar đột nhiên tắt phụt.
Trong bóng tối, có người hét lên chói tai.
Nhiếp Triều cũng sững sờ, không đợi anh ta kịp có phản ứng gì, trong tai nghe vang lên hai chữ.
“Nắm xuống.”
“Pång!”
Nhiếp Triều bổ nhào xuống nền đất. Anh ta có thể cảm nhận được bầu không khí bên trên có hơi nóng ập đến, viên đạn bay lướt qua đỉnh đầu, chỉ thiếu chút nữa là găm thẳng vào đầu anh ta.
Đê ma ma? Thực sự có người muốn giết anh ta!
Quán bar lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn, những tiếng la hét gầm rú liên tiếp vang lên.
Chân Nhiếp Triều hơi nhũn ra, bây giờ thì anh ta tin rồi.
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Bây… Bây giờ tôi phải làm gì?”
Doanh Tử Khâm không dùng máy thay đổi giọng nói, chỉ dựa vào thanh quản đã chuyển sang một giọng nói khác. Cô bình thản chỉ dẫn:
“Rẽ phải ba bước.” Nhiếp Triều vội vàng làm theo.
“Rầm!”
Ngay khi anh ta vừa xoay người, phía sau lại vang lên tiếng nổ vang trời, vẫn là thiếu chút nữa.
Nhiếp Triều toát mồ hôi hột, thậm chửi bậy trong lòng.
Trong tai nghe tiếp tục vang lên tiếng chỉ dẫn, rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là ung dung.
“Khom người.”
“Nhả ”
“Nhảy.”
“Bây giờ chạy đi.”
Nhiếp Triều nào còn nghi ngờ gì, anh ta có chân bắt đầu chạy thục mạng.
Mãi đến lúc anh ta điên cuồng chạy được ba mươi giây, bên