Đây là bí mật chỉ có gia chủ mỗi đời nhà Đệ Ngũ mới biết.
Đời này truyền đời khác.
Đệ Ngũ Phàm biết rõ, d3ù ông có đi xa đến đầu trên con đường coi bói này, ông cũng không thể nào giúp ai thay
đổi số mệnh được. Không chỉ ông, 1gia tộc Đệ Ngũ và con cháu của các gia tộc coi bói khác còn sống cũng không
thể làm được điều này.
Dò xét thiên 9cơ, dự đoán tương lai thế nào đi chăng nữa cũng không thể đi ngược ý trời. Năng lực coi bói của Đệ
Ngũ Phàm rất mạnh, ôn3g có thể xem được bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người, chính xác đến từng ngày từng
giờ.
Sau đó ông nói điểm ngo8ặt này cho người đó là có thể phủi tay sạch sẽ.
Đây cũng là lý do tại sao thế gia cổ võ lại rất coi trọng gia tộc Đệ Ngũ.
Tuy cổ võ giả đều rất mạnh nhưng bọn họ không có cách nào dự đoán được chuyện tương lai.
Có một người có khả năng xem bói ở bên cạnh, bọn họ sẽ được nhàn hạ hơn rất nhiều.
Nhưng nếu đã là số mệnh thì không thể nào thay đổi. Ví dụ một người có số chết yểu, đây là số trời đã định, không
phải tai nạn bất ngờ gì. Người tính quẻ có mạnh mẽ đến đâu cũng không cách nào thay đổi được số trời.
Ngoại trừ một người.
Đệ Ngũ Phàm cũng nhìn ra dạo này Đệ Ngũ Nguyệt có điểm bất thường nên mới vội vàng vào giới cổ y xin thuốc.
Có điều đây cũng chỉ là kế tạm thời.
Số mệnh không thể thay đổi, dù có dùng thuốc kéo dài cũng không giải quyết được vấn đề.
Nhưng Đệ Ngũ Phàm không ngờ, sau khi trở về xem xong chỉ tay và tướng mặt của Đệ Ngũ Nguyệt, ông lại phát
hiện số mệnh cô cháu gái mình đã thay đổi.
Vốn đi, Đệ Ngũ Nguyệt không sống qua nối tháng này.
Đây là số mệnh của nó.
Nhưng sau khi được thay đổi, đường sinh mệnh của cháu gái ông đã dài ra rất nhiều.
Đệ Ngũ Phàm có thể xem chỉ tay của Đệ Ngũ Nguyệt để nhìn ra tuổi thọ của cháu gái. Không thể nói là sống rất thọ
nhưng cũng chẳng kém gì người bình thường.
Với những người như bọn họ, đây gần như là chuyện không thể.
Ông có thể sống đến bây giờ đã phải trả một cái giá rất đắt nhưng cũng sắp không chống đỡ được nữa.
Đệ Ngũ Phàm có thể tưởng tượng, ông vừa ngã xuống, gia tộc Đệ Ngũ sẽ loạn đến mức nào. Từ thời Đệ Ngũ Thiều
Huyền, gia chủ mỗi đời nhà Đệ Ngũ đều là người thuộc phe ông.
Những phe phái dòng thứ khác hoàn toàn không có cơ hội, bấy nhiêu năm qua, lòng họ đã chất chứa hận thù từ
lâu.
Đệ Ngũ Huy chỉ là một trong số đó.
Con trai Đệ Ngũ Phàm mất sớm, ông chỉ có bốn đứa cháu nên ông có thể chống đỡ được chừng nào thì hay chừng
ấy.
Nét mặt Doanh Tử Khâm hơi sững sờ, rõ ràng cô cũng không ngờ Đệ Ngũ Phàm lại bất ngờ thốt ra câu ấy.
Những sắc mặt cô không có gì thay đổi, vẫn bình tĩnh đến độ khiến người ta kinh hãi.
Cô thoáng trầm ngâm, đoạn khẽ lắc đầu: “Đã không còn sư tổ gì nữa rồi, bây giờ không phải thời đại phong kiến,
ông không cần quỳ lạy tôi làm gì.”
“Con quỳ lạy sư tổ là vì sư tổ đã cứu Nguyệt Nguyệt.” Đệ Ngũ Phàm không chịu đứng dậy, lại dập đầu một lần
nữa, giọng run run: “Sư tổ sửa lại số mệnh cho Nguyệt Nguyệt, dù có dâng cả cái mạng già này, con cũng không
thể báo đáp đại ân đại đức của sự tổ.”
Đệ Ngũ Nguyệt là cháu gái ông, bình thường rất hoạt bát, đầu óc cũng thông minh, phải cái là số mệnh không tốt,
lại còn vắn số đoản mệnh.
Doanh Tử Khâm không đáp, chỉ trầm mặc rồi hỏi sang chuyện khác: “Đệ Ngũ Thiếu Huyền đã để lại cho các ông
thử gì?”
Cô giúp Đệ Ngũ Nguyệt thay đổi số mệnh không phải là giúp không công. Thay đổi số mệnh là chuyện lớn, dù sao
cũng đang đối nghịch với ý trời.
Cô hộc máu tim, chứng tỏ bản nguyên đã bị tổn thương. Không chỉ có vậy, năng lực thần toán của cô còn trực tiếp
bị đóng băng nửa năm. Đây cũng là chuyện cô đã dự liệu từ trước. Dù sao, lần trước cô chỉ giúp Thương Diệu Chi
vượt qua một cửa ải khó khăn trong đời, năng lực thần toán của cô đã bị đóng băng mười lăm ngày.
Nhưng chuyện ấy không ảnh hưởng đến việc cô xem chỉ tay, tướng mặt và chiêm tinh.
Những cách bói cơ bản này sẽ không biến mất vì không còn năng lực thần toán.
“Lão tổ tông nói sư tổ không phải người bình thường, người có thể sống rất lâu, tới vô ảnh đi vô tung.” Đệ Ngũ
Phàm khẽ lau giọt lệ vương trên khóe mi, nói: “Nhưng trên đời này chỉ có một mình sư tổ có thể thay đổi vận
mệnh.”
“Lão tổ tông còn nói, không chừng một ngày nào đó sư tổ sẽ trở lại, có điều tuổi thọ của lão tổ quá ngắn, không đợi
được đến ngày ấy. Thế nên người dặn dò chúng con, nếu như gặp ai có thể sửa đổi số mệnh, người đó chắc chắn là
sự tổ.”
Doanh Tử Khâm thoáng trầm mặc, hạ giọng: “Hóa ra là vậy.”
Lúc cô rời khỏi Trái đất, Đệ Ngũ Thiếu Huyền còn rất trẻ nhưng đã trở thành gia chủ nhà Đệ Ngũ.
Mà lúc đó, lão tổ tông trực hệ của Đệ Ngũ Huy là Đệ Ngũ Thiếu Thanh cũng muốn cạnh tranh vị trí gia chủ với Đệ
Ngũ Thiếu Huyền.
Chuyện ông ta muốn dùng Đệ Ngũ Thiếu Huyền để ngăn cản tai họa cũng là Đệ Ngũ Thiếu Huyền nói với cô, có
điều ông ta không thành công được. Cuối cùng vì vi phạm luật pháp triều đình, Đệ Ngũ Thiệu Thanh bị xử tội
chém đầu.
“Coi như là ta nợ lão tổ tông của các ông.” Doanh Tử Khâm lại nhìn ra ngoài cửa sổ, những vì sao sáng nổi bật giữa
bầu trời đêm: “Vốn đi, cho dù có năm họa ba thiếu, các ông cũng sẽ không đoản mệnh như vậy.”
Đệ Ngũ Phàm không biết chuyện ba trăm năm trước, ông vẫn vô cùng cung kính: “Lão tổ tông nói có thể bái sư tổ
làm thầy là vinh hạnh của người, người cũng không hối hận. Không có sự tổ thì đã chẳng có gia tộc Đệ Ngũ bây
giờ.”
Câu này hoàn toàn là thật.
Trong số rất nhiều thể gia coi bói như vậy, chỉ có gia tộc Đệ Ngũ là còn kéo dài được đến ngày nay. Điều ấy