Nghe thấy câu này, không cần ai phải giục, Vân Sơn đã hí ha hí hửng lôi điện thoại ra.
Anh ta đã tìm thấy số điện thoại của Lâm C3ẩm Vân, giơ ra trước mặt của Đệ Ngũ Huy.
Vì để đề phòng Đệ Ngũ Huy tuổi cao mắt kém nhìn không rõ, Vân Sơn còn rất chu đáo chỉ c1hỉ: “Nè, số điện thoại
của gia chủ nhà họ Lâm đây nè, ông có biết đọc chữ số Ả Rập không đó?”
Thật ra Vân Sơn cũng khá lo.
Hiện giờ trên thực tế nhà Đệ Ngũ đã phân thành hai nhánh. Một nhánh làm kinh doanh giống như nhà họ
Mục, xem như đã chính thức bước v3ào thế tục. Nhánh còn lại, chính là nhóm người Đệ Ngũ Huy, có thiên bẩm bói
toán, vẫn giữ gìn nghề cũ, có giao lưu qua lại thường xuyên 8với giới cổ y và giới cổ võ.
Nhóm người này chẳng mấy khi tiếp xúc với xã hội hiện đại, có một vài thói quen không khác gì người cổ đại.
Lỡ như thật sự không biết đọc chữ số Ả Rập thì sao?
Đệ Ngũ Huy trừng trừng nhìn dãy số này, mồ hôi lạnh trên trán túa ra càng nhiều.
Đùa, đùa gì vậy hả?
Tuy người trong giới cổ võ và cổ y đều không thích dùng khoa học kỹ thuật hiện đại, nhưng để cho thuận tiện thì
vẫn sử dụng đến điện thoại di động. Tuy ông ta là thầy bói chuyên dụng của nhà họ Lâm thật, nhưng ông ta không
có số điện thoại của gia chủ nhà họ Lâm.
Dù sao thì ông ta cũng không phải gia chủ nhà Đệ Ngũ.
Nhà họ Lâm xem trọng ông ta, nhưng càng xem trọng tôn ti trật tự hơn.
Lúc này Đệ Ngũ Huy đã thật sự hoảng loạn.
Đến nhà họ Mục và nhà họ Tu cũng không biết tên của gia chủ nhà họ Lâm.
“Ai, tôi biết ngay mà, ông có biết đọc chữ số Ả Rập quái đầu.” Vân Sơn nhún vai: “Thế này đi, để tôi bẩm số cho.”
Nói rồi, cũng không đợi Đệ Ngũ Huy kịp phản ứng, cuộc gọi đã kết nối xong.
Mới đổ được vài hồi chuông, thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
Vân Sơn liền áp điện thoại vào tai Đệ Ngũ Huy: “Hỏi đi nào, xem người ta có chịu chống lưng cho ông không.” Đệ
Ngũ Huy run như cầy sấy.
Ông ta nghiến răng, cuối cùng đành mở miệng: “Lâm, Lâm gia chủ, tôi là Đệ Ngũ Huy, mong ngài…”
Ông ta còn chưa kịp nói nốt những lời phía sau thì đã bị đầu dây bên kia thẳng thừng cắt ngang. Giọng người đàn
ông trung niên ôn hòa nhưng rất mạnh mẽ: “Tôi đã nghe nói chuyện của ông rồi, ông tự mình làm sai, nhà họ Lâm
sẽ không quản.”
“Thầy bói chuyên dụng của nhà họ Lâm không chỉ có mình ông, hãy tự liệu đi.”
Cuộc gọi cứ thể kết thúc.
Đệ Ngũ Huy đờ đẫn nghe tiếng “tút tút tút” vang lên trong ống nghe, huyết dịch toàn thân đông cứng.
Lâm Cẩm Vân thậm chí còn không thèm nghe ông ta nói, đã thẳng tay vứt bỏ ông ta rồi?
Không có sự che chở của nhà họ Lâm, chuyện ông ta tìm người ngăn chặn tai họa còn bị Đệ Ngũ Phàm bắt quả
tang, thế này ông ta xong đời thật rồi.
Các huyệt vị lớn trên người Đệ Ngũ Huy đau đớn khủng khiếp, ông ta gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn sang bên phải.
Người đàn ông biếng nhác ngồi dựa vào ghế tựa, trong đôi mắt đào hoa có ánh sáng lấp lánh, rực rỡ diễm lệ.
Nhưng lại khiến Đệ Ngũ Huy cảm nhận được sự khủng bố và áp lực vô cùng.
Người đàn ông này rốt cuộc là ai mà có thể khiến Lâm Cẩm Vân cũng phải nghe lời?
“Lôi nó đến tông từ.” Đệ Ngũ Phàm truyền lệnh xuống: “Lập tức chấp hành gia pháp, nói với giới cổ y, cổ võ, cùng
với toàn bộ thành viên khác trong gia tộc Đệ Ngũ, từ nay về sau Đệ Ngũ Huy đã không còn là người của gia tộc Đệ
Ngũ nữa.”
“Không… không được!” Đệ Ngũ Huy hoảng sợ vô cùng: “Gia chủ! Gia chủ, ông không thể làm vậy được!”
Nhưng ông ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng lại, cứ thế bị lôi xềnh xệch đi.
Xử lý xong Đệ Ngũ Huy, Đệ Ngũ Phàm chống gậy, run rẩy đứng lên, Ông bước lại gần, thái độ rất cung kính: “Xin
hỏi vị tiên sinh này là?”
“Chẳng là ai cả” Phó Quân Thầm một tay đút túi quần, thái độ lơ đễnh: “Chỉ là một kẻ chơi bời lêu lổng mà thôi.”
Đệ Ngũ Phàm: “???”
Vân Sơn: “…”
Anh ta cũng không biết, thiếu gia nhà mình đã dùng cách mô tả này lừa được bao nhiêu kẻ ngốc nữa.
Vân Sơn lắc đầu, đi theo sau Phó Quân Thâm.
Đệ Ngũ Phàm đứng yên tại chỗ, không đi theo ra ngoài.
Ông thậm chí còn đang nghĩ, có phải là ông rời xa thế tục lâu quá, nên đã không bắt kịp trào lưu của giới trẻ bây giờ
hay không.
Sao những người này, người nào người nấy trông đều uyên bác khó lường, mà lại toàn nhận về mình những danh
xưng đâu đâu? Đệ Ngũ Phàm vuốt vuốt râu, dõi mắt nhìn theo Phó Quân Thâm đi khuất, rồi mới đi ra ngoài. Đến
ngoài sân, ông vẫy vẫy tay, gọi Đệ Ngũ Nguyệt sang một bên. Đệ Ngũ Nguyệt phủi bụi trên chân rồi đứng dậy:
“Ông nội.”
“Nguyệt Nguyệt, ông nội vẫn chưa hỏi cháu.” Đệ Ngũ Phàm hạ thấp giọng xuống: “Cháu quen vị tiểu thư kia ở
đâu thế?”
Doanh Tử Khâm đã dịch dung.
Thuật dịch dung của cô đến cả nhận diện khuôn mặt cũng không kiểm tra ra được.
Bao gồm cả Đệ Ngũ Huy cũng không nhìn ra.
Nhưng Đệ Ngũ Phàm thì có thể
Đây là sự tổ của bọn họ, diện mạo có thể tầm thường được sao? Ngoài thuật dịch dung ra thì căn bản không còn
cách giải thích nào khác. đồ, chuyện này ấy ạ.” Đệ Ngũ Nguyệt gãi gãi đầu: “Thì cái hồi mà ông vứt cháu và anh
trai trên hòn đảo kia ấy, nếu không phải vì gặp được chị ấy thì cháu đã chẳng có tiền mà về nhà rồi.” Cô ấy còn đặc
biệt thuật lại một lượt những chuyện xảy ra ở trên đảo. Cô ấy không biết, câu chuyện này của mình lại khiến Đệ
Ngũ Phàm sợ đến