Bùi Thiên Ý ngẩng phắt đầu, không kìm được mà kinh ngạc: “Giáo sư?”
Anh ta không cảm thấy lo lắng của mình có vấn đề gì. 3
Bởi vì chuyện tương tự thế này từng xảy ra.
Số liệu của phòng thí nghiệm bị một trợ lý mới vào tiết lộ, điều ấy 1đã tạo ra tổn thất không thể cứu vãn được.
Kết quả điều tra cuối cùng phát hiện ra trợ lý ấy do thế lực đối thủ phải đến9 để đánh cắp số liệu.
Nhưng lúc đó không ai ngờ được chuyện như vậy sẽ xảy ra, và cũng không có ai nghi ngờ trợ lý ấy.
Bởi vì trợ lý ấy là sinh viên mới tốt nghiệp, được mời về phòng thí nghiệm.
Người này rất có năng khiếu và cũng l8à thiên tài trong nghiên cứu khoa học.
ở châu u, phòng thí nghiệm có phân chia cấp bậc, đẳng cấp.
Phòng thí nghiệm vật lý mà Hickman làm việc là cấp S- cấp cao nhất, bảo mật rất cao, sao có thể để người ta dễ
dàng vào được?
“Bùi Thiên Ý, nếu trò Doanh thực sự muốn những thứ này, em ấy sẽ không giúp trò định vị vị trí của tôi.” Ánh mắt
Hickman có vài phần thất vọng: “Ta có thể có tâm đề phòng người khác, nhưng em phỏng đoán người khác như thế
này vốn không đúng.” Ông lặp lại hai chữ kia: “Xin lỗi.”
Trong chớp mắt, thần kinh của Bùi Thiên Ý căng chặt. Tuy Hickman không phải là giáo viên hướng dẫn của anh ta
và cũng không liên quan gì đến lĩnh vực mà anh ta nghiên cứu.
Những địa vị trong giới học thuật của Hickman rất cao, giáo viên hướng dẫn của anh ta cũng không thể so sánh với
ông được.
Bùi Thiên Ý vẫn luôn là con cưng của trời, từ nhỏ đã là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô, vì thế anh ta chưa từng bị
nói như thế này.
Trong phòng họp, ánh mắt của vài thầy cô đều dồn qua.
Lưng như bị kim chích.
Bùi Thiên Ý mím mím môi, đứng dậy, khom lưng với Doanh Tử Khâm một cái, khó khăn nói ra hai chữ “Xin lỗi.”
Doanh Tử Khâm không nhìn anh ta, cô lại hỏi mấy vấn đề liên quan đến cơ học lượng tử “Giáo sư, chúng ta tiếp
tục.”
Sự chú ý của Hickman cũng bị mấy vấn đề đó kéo trở về, ông lại hưng phấn mà bắt đầu bàn luận.
Bùi Thiên Ý không thể miêu tả được cảm giác trong lòng mình lúc này. Không có gì khiến người ta khó chịu hơn là
việc bị ngó lơ hoàn toàn.
Anh ta ngồi một bên, trầm mặc không nói gì.
Nhưng anh ta không thể không thừa nhận, quả thật là nhờ có Doanh Tử Khâm, Hickman mới được cứu thoát.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Bùi Thiên Ý như được cứu vớt, anh ta ra ngoài nghe điện thoại. Đầu dây
bên kia là phòng thí nghiệm ở châu Âu gọi đến để hỏi thăm vấn đề sức khỏe của Hickman. Sau khi trả lời hết các
câu hỏi, Bùi Thiên Ý ngắt máy. Anh ta không về phòng họp mà về phòng của mình.
***
Trong phòng họp.
Hickman nói liền tù tì bốn tiếng.
Mấy giáo viên vốn ở lại để học tập, kết quả nghe đến cuối buổi thì váng đầu hoa mắt, đầu óc toàn là hàng không vũ
trụ, tàu mẹ gì gì đó.
Họ đều không thể không bội phục Doanh Tử Khâm, còn có thể đưa ra câu hỏi.
Trí thông minh của con người thực sự là sinh ra đã khác biệt.
“Ai, trò Doanh, em có muốn cân nhắc một chút về đề nghị của tôi không?” Hickman cảm thấy bản thân đã tìm được
tri kỷ trong lĩnh vực cơ học lượng tử, ông rất vui mừng: “Nếu em muốn, giờ tôi có thể ký duyệt cho em ngay.”
“Em đang suy nghĩ ạ.” Doanh Tử Khâm hơi suy nghĩ một chút: “Có điều em vẫn chưa hoàn thành xong chương
trình học cấp ba, đợi tốt nghiệp xong, có lẽ em sẽ đi.”
Cơ học lượng tử và hàng không vũ trụ được coi là ngành nghiên cứu khoa học duy nhất mà cô cảm thấy có hứng
thú lúc này.
Trước mắt trong lĩnh vực này, chưa có ai trong giới học thuật có thể vượt qua Hickman.
“Không, không, không, em không cần học cấp ba nữa.” Hickman hơi sốt ruột: “Trình độ của em đã vượt xa mấy
nghiên cứu sinh mà tôi hướng dẫn rồi. Em nhảy cấp, nhảy cấp ngay cho tôi. Chuyện này tôi cũng có thể giúp đỡ.”
“Giáo sư, không cần đầu.” Doanh Tử Khâm ngừng một chút, ngữ điệu rất uyển chuyển: “Xin hãy cho em tiếp tục
hưởng thụ một khoảng thời gian nhẹ nhàng, dưỡng lão đi.”
Hickman: “…”
Ông hơi không thể hiểu thanh niên bây giờ. Người hơn 60 tuổi là ông còn chưa muốn nghỉ hưu, vậy mà cô đã muốn dưỡng lão rồi.
“Được thôi.” Hickman miễn cưỡng đồng ý: “Tôi làm hồ sơ trước, đến lúc đó em trực tiếp qua là được rồi.” Sau khi tiễn Doanh Tử Khâm đi, Hickman gọi điện cho bên phòng thí nghiệm.
“Đúng, đến lúc đó phòng thí nghiệm của tôi thêm một người, giờ chưa cần, em ấy còn chưa tốt nghiệp cấp ba, khi
nào tốt nghiệp, tôi lại liên lạc với em ấy.”
Nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm ở đầu dây bên kia ngạc nhiên.
Phòng thí nghiệm của Hickman khác với các phòng thí nghiệm khác, bởi vì lĩnh vực nghiên cứu của phòng thí
nghiệm này quá khó, người có thể vào được ít nhất đều là cấp bậc giáo sư.
Dù có là mấy nghiên cứu sinh Hickman hướng dẫn trong trường đại học cũng không được vào phòng thí nghiệm.
Sao đột nhiên ông lại dâng trào tâm huyết, muốn nhận một học sinh cấp ba? Học sinh cấp ba có thể lọt vào mắt
xanh của Hickman chắc chắn không đơn giản.
Sau mấy ngày nghỉ ngơi, Hickman dẫn đoàn nghiên cứu khoa học khởi hành về châu u. Điều khiển Bùi Thiên Ý vô
cùng ngạc nhiên là Tổng cục điều tra quốc tế IBI lại phải một thám trưởng và năm thám viên cao cấp đến đưa họ về.
Có thể giá trị vũ lực không cao lắm nhưng họ đại diện cho IBI.
IBI, nơi mà cả thế giới công nhận là không thể chọc vào.
Ai muốn động vào người của IBI, vậy thì cũng phải xem xem bản thân có thể chịu được lửa giận của IBI hay không.
Có thể nói, họ có thể hoàn toàn yên tâm lên đường trở về châu Âu rồi.
Hickman chỉ có hứng thú với học thuật. Với ông mà nói, IBI hay những thứ khác đều không quan trọng.
Nhưng Bùi