Các giáo viên, giáo sư dẫn đội và những nhân viên theo dõi trận đấu vẫn luôn canh trước trang web chính thức của ISC lúc này nhanh 3chóng tải lại trang web, nhấn vào bảng xếp hạng toàn cầu để xem.
No.1: Tên người dùng đã bị ẩn, nước Hoa, 14.468 điểm
1
No.2: Amada, nước M, 8.884 điểm
No.5: Hạng Thuẩn, nước Hoa, 6.644 điểm.
Bảng xếp hạng vừa xuất hiện, trong chớ9p mắt đã chấn động các mạng xã hội toàn cầu.
“Trời đậu, tôi điên rồi, á á á á, trong tốp 5 có hai tuyển thủ của nước Hoa c3húng ta! Thử hỏi xem, còn có ai?!!”
“Những người nói nước Hoa không làm được ơi, xin hỏi bây giờ mặt của các người còn khô8ng?”
“Mẹ ơi, củ lội ngược dòng! Cái gì gọi là lội ngược dòng! Đã bị vượt qua hai lần rồi, còn không tự biết thân biết phận
mà vẫn muốn giơ mặt ra cho người ta đánh, đau không?” Trước khi bảng xếp hạng bị khóa, họ nhìn thấy điểm số
của tuyển thủ đứng đầu bảng xếp hạng cũ kém Amada 3000 điểm, đến tốp 10 cũng không vào được. Nhưng trong
bốn tiếng, tuyển thủ này lại bỏ xa Amada đến 6000 điểm. Điều ấy chứng minh tuyển thủ này không chỉ trả lời
nhanh mà còn không sai một câu nào.
Vòng thi tuyển có quy tắc, càng liên tiếp trả lời đúng nhiều câu, bội số được nhân lên càng cao.
Lần này, có càng nhiều người tràn vào nền tảng livestream Cá Mập, đến phòng livestream của Chocolate Mousse để
lại lời nhắn.
Theo suy đoán của người hâm mộ, chắc hẳn vị đại thần này là một người ham ăn, nếu không cũng sẽ không đặt tên
streamer như vậy.
***
Doanh Tử Khâm không lên mạng, cũng không biết có rất nhiều người đang canh ở phòng livestream của mình.
Vì sau khi trả lời xong câu hỏi cuối cùng, điện thoại đã bị tịch thu.
Cô liếc Phó Quân Thâm một cái: “Có phải anh thực sự rất muốn làm bố em không?”
Lần này cô không lười, chỉ là vẫn luôn rất bận nên không có thời gian để đi giải đề.
Cô nghiên cứu sách vở liên quan đến cơ học lượng tử và hàng không vũ trụ mà Hickman đưa cho xong mới có thời
gian rảnh.
Có điều, rất không trùng hợp là đã đến ngày cuối cùng của cuộc thi, vì thế cô đặc biệt nói với Ôn Phong Miên rằng
hôm nay mình có chuyện, phải ở ngoài một tối. Nếu không, chắc chắn Ôn Phong Miên sẽ dập cầu giao điện vào
đúng 10 giờ.
Nhưng giờ xem ra cũng chẳng khác gì.
Phó Quân Thâm cuộn mình trên sô pha, mở mắt, cong môi cười: “Thực sự là không muốn, gọi anh là đủ rồi.”
“Đang phấn khích giải đề.” Doanh Tử Khâm phát hiện ra bản thân không hề cảm thấy buồn ngủ: “Không muốn
ngủ.”
“Năm một lát là ngủ được ngay.” Phó Quân Thâm đứng dậy: “Bạn nhỏ, nếu còn không đi ngủ, anh nuôi em phí
công rồi, dinh dưỡng thất thoát đi bao nhiêu rồi?” “Không muốn, giờ không muốn ngủ.” Doanh Tử Khâm tựa vào
giường, mấy giây sau, cô đột nhiên quay đầu: “Anh nói em có thể làm phiền anh bất cứ lúc nào?”
“Hửm?” Phó Quân Thâm nhướn mày: “Cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi?”
“Vậy anh kể chuyện ru ngủ em đi, em không muốn nghe truyện cổ tích.” Doanh Tử Khâm ngừng lại, rồi bồi thêm
một câu: “Càng rắc rối, quanh co càng tốt, đừng để em vừa nghe mở đầu đã đoán được kết thúc.”
0
Phó Quân Thâm thực sự không ngờ được Doanh Tử Khâm lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Có điều cũng coi như anh đã phát hiện ra sở thích của bạn nhỏ nhà mình rồi.
Cô bé nhà mình, ngoài chiều chuộng, làm theo lời của em ấy ra thì còn thế nào được nữa?
Sự thật chứng minh, kể chuyện ru ngủ xác thật rất có tác dụng.
Phó Quân Thâm kể xong, chưa được bao lâu, Doanh Tử Khâm đã ngủ mất.
Anh tiến lên, đắp chăn cho cô gái rồi yên lặng đứng mấy phút, sau đó mới ra khỏi phòng.
Phó Quân Thâm lấy điện thoại ra, gọi lại cho một số máy, sau khi đầu dây bên kia bắt máy, anh lạnh nhạt nói: “Nói
đi.” Đầu dây bên kia là cục trưởng của IBI. Thực ra một tiếng trước, số máy này gọi cho anh, chỉ có điều Phó Quân
Thâm vẫn luôn không nghe.
Cục trưởng nhớ đến lời đồn trong IBI, nhịn xuống lòng hiếu kỳ, nghiêm túc bắt đầu báo cáo công việc “Trưởng
quan, điều tra được vài thông tin quan trọng.”
“Ngoài thôi miên sư Mond kia ra, thông tin về thân phận của ba người còn lại đều là giả. Có điều kỳ lạ là, trong hệ
thống không có thông tin về thân phận thật sự của chúng, chúng tôi đối chiếu với dữ liệu trong kho lưu trữ dấu vân
tay và kho lưu trữ ADN cũng không tìm thấy thông tin của ba người đó.”
“Nhưng chúng tôi phát hiện ra một ký hiệu rất nhỏ trong răng của chúng, là một cái đầu lâu màu đen. Ký hiệu này
đồng thời cũng là một quả bom cỡ nhỏ và hệ thống định vị, có điều nó đã bị gỡ bỏ, trưởng quan yên tâm, không xảy
ra chuyện gì.”
“Bây giờ chúng tôi nghi ngờ, chúng thuộc một thế lực ngầm, IBI đã điều động một bộ phận tinh anh, bắt đầu điều
tra khắp thế giới rồi, nhưng không đủ người, thời gian dự kiến sẽ khá chậm.”
Phó Quân Thâm cúi đầu, thoát khỏi giao diện gọi điện, mở một tin nhắn đa phương tiện mà cục trưởng gửi cho
mình.
Trong tin nhắn chỉ có một bức ảnh, chính là ký hiệu đầu lâu màu đen kia.
Ánh mắt anh dần dần đóng băng.
Năm xưa, khi Phó Lưu Huỳnh bị sát hại, anh bị giấu trong gác xép, chỉ có thể nhìn tình hình bên ngoài thông qua
kẽ hở trên tấm gỗ.
Anh không nhìn thấy mặt của đám người kia nhưng nhìn thấy ký hiệu trên quần áo chúng.
Cũng là chiếc đầu lâu màu đen tương tự thể này.
Phó Quân Thâm đi đến cuối hành lang, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Mỗi khi nhớ đến chuyện đã xảy ra 20 năm
trước, tự chủ của anh liền biến mất, cảm xúc lại mất kiểm soát. Nhiều năm qua, anh vẫn luôn dựa vào thuốc để
kiềm chế nó lại.
Nhưng anh không lừa Dụ Tuyết Thanh, sau khi quen Doanh Tử Khâm, một năm này, anh không chữa bệnh bằng
thôi miên nữa, số lần uống thuốc cũng rất ít.
Cô giống như một khúc gỗ trôi lơ lửng, có thể giúp anh nổi lên trong biển sâu vô tận.
Bất kể