Mỗi một cuộc điện thoại anh ta đều mở màn như sau: “Này người anh em, cho anh một tin tức độc nhất vô nhị đó,
một giả thôi, một t3răm nghìn.”
“Gì cơ? Anh cảm thấy đắt quá hả? Nực cười, anh có biết nhân vật chính là ai không? Giang Tam gia của thành p1hố
Hồ và Tô Nguyễn trước đó mới bị nhà họ Phó đuổi ra ngoài, là chuyện nhà hào môn đó, bán cho anh giá một trăm
nghìn là anh cò9n được hời to đó.”
Thế là sau khi gọi điện thoại xong, Nhiếp Triều kiếm được một triệu tám luôn.
Vân Sơn và Vân3 Vụ đứng xem Nhiếp Triều gọi mười tám cuộc điện thoại: (???”
Còn có thể làm như vậy à?
Làm thế là lừa gạt tình c8ảm hay lừa gạt tiền?
Doanh Tử Khâm dường như ngẫm nghĩ chuyện gì, vuốt cằm: “Anh có tương lai đó.”
“Đương nhiên.” Nhiếp Triều hất tóc, kiêu ngạo nói: “Chẳng phải do bị ông cụ nhà tôi dạy dỗ suốt một khoảng thời
gian đấy sao?”
Ông cụ Nhiếp – Nhiếp Vân Gián đã giam anh ta lại suốt một thời gian dài, làm anh ta chịu đủ đau khổ.
Nếu không đọc sách xong thì không cho anh ta ăn cơm luôn. Bố mẹ anh ta không chỉ không thương hại mà ngược
lại còn ngồi bên cạnh nhẩm hạt dưa và quan sát.
Nhiếp Triều cảm thấy đau lòng vô cùng.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhớ tới anh cả. Nếu như anh cả không đi quản lý đội Nhất Tự thì anh ta cũng không bị
tra tấn như thế này.
Sau khi chắc chắn cửa đã bị khóa trái, Vân Sơn quay đầu sang: “Doanh tiểu thư, không làm gì thật hả?” Lúc Vân Vụ
đi nối xương thì phát hiện ra Giang Mạc Viễn đúng là bi thảm.
Tứ chi của anh ta bị đánh tới mức xương khớp dính cả vào nhau, xuất hiện vết nứt.
Nhưng dù vậy thì vẫn chưa ngất xỉu. Chỉ riêng việc nổi xương đã khiến Vân Vụ tốn rất nhiều sức.
“Ừm.” Doanh Tử Khâm bình thản nói: “Kết quả như thế nào thì phải xem bọn họ, không cần nhúng tay vào đầu,
không đáng.” Có đôi khi con người đáng sợ hơn sức tưởng tượng của bọn họ rất nhiều.
“Nhưng cả hai người bọn họ đều đã hôn mê rồi.” Vân Sơn chục một tiếng: “Không biết đêm nay liệu có kết quả hay
không.”
“Yên tâm đi.” Dù sao Nhiếp Triều cũng là người lập công ty giải trí, quá hiểu rõ sở thích của dư luận: “Scandal nhà
hào môn khiến các hãng truyền thông thích thú hơn cuộc sống cá nhân của các ngôi sao nhiều, bọn họ sẽ ngồi canh
giữ suốt cả đêm.”
“Phong tỏa tin tức trước đã.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm một chút rồi nói: “Nhưng chỉ cần phong tỏa tin tức với
nhà họ Giang là được, sáng mai cứ để những gia tộc khác biết tin này.”
“Được.” Vân Sơn gật đầu: “Tôi phải người tới nhà họ Giang báo cho họ tin Giang Mạc Viễn đã thành công, trước đó
đã dẫn theo Doanh tiểu thư ra nước ngoài.”
Quả thực tâm tư của Diệp Tổ Hà vô cùng thâm trầm, nhưng dù sao đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh với
đàn em của Phó Quân Thâm được.
“Làm phiền anh.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tôi về nhà trước đây.”
“Giờ vẫn chưa tới tám giờ mà, về nhà sớm như vậy để làm gì?” Nhiếp Triều nói: “Đại lão, đã lâu rồi chúng ta chưa
đi chơi đó.”
Vân Sơn thầm nghĩ, nếu như anh không phải là anh em với thiếu gia, ít nhiều gì cũng có phần ngốc nghếch thì chỉ
cần Nhiếp Triều vừa nói câu kia ra là anh ta đã xông tới chém chết tình địch rồi.”
“Không đi được.” Doanh Tử Khâm mặc áo khoác đi ra ngoài: “Bố tôi không yên lòng.” Nhiếp Triều: “???”
Anh ta sờ lên đầu, lập tức cầm điện thoại lên, mật báo cho Phó Quân Thâm.
“Người anh em! Ghê gớm đó, anh cả tôi phải hai anh em bề ngoài tựa như song sinh tới đào góc tường của cậu, quá
xấu xa rồi! Mặc dù bề ngoài không đẹp bằng cậu nhưng nhìn rất ngoan ngoãn, hơn nữa còn là hai người, địa vị của
cậu tràn ngập nguy hiểm rồi đó.
Ba phút sau, Phó Quân Thảm trả lời.
“Tôi đã gửi câu này cho anh cả cậu.”
“[Ảnh chụp màn hình!”
Bức ảnh chụp màn hình khung chat giữa Phó Quân Thâm và Nhiếp Diệc.
Nhiếp Triều lập tức hóa đá: “…”
Anh ta còn chưa kịp nhắn lại thì đã có một cuộc điện thoại gọi tới. Anh ta không dám cúp máy, run rẩy ẩn nghe.
Từ trong điện thoại phát ra giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp của Nhiếp Diệc: “Đào góc tường? Quá xấu xa?” “Anh
ơi, anh ơi anh, em sai rồi mà.” Nhiếp Triều muốn bật khóc: “Em chỉ hỗ trợ theo dõi thôi mà?”
Anh ta thương lượng: “Nếu như sau này anh tìm chị dâu cho em, em cũng hỗ trợ, tha cho em đi mà, xin anh đó.”
“.Nhiếp Diệc im lặng vài giây mới bình tĩnh đáp: “Anh không cần.” Nhiếp Triều: “???” Mẹ nhà nó, anh ta có chị dâu thật rồi sao?
Anh ta suy nghĩ một lúc, vui vẻ đi mật báo cho ông cụ Nhiếp.
Buổi đêm, bên phía nhà họ Giang, trong Phật đường.
Trong Phật đường thờ một vị bồ tát, ở bên cạnh đặt bát hương và các loại bánh trái.
Diệp Tổ Hà quỳ gối trên bồ đoàn, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, nhắm mắt lại.
Sau khi niệm xong một đoạn kinh Phật, bà ta đột nhiên mở miệng gọi một tiếng: “Đông Thụ.”
Giang Đông Thụ là tên của ông cụ Giang.
“Thủ tiết đã thành thói quen, tôi sắp quên ông đã mất được bao lâu rồi.” Diệp Tổ Hà thở dài một tiếng: “Hôm nay
tới đây là để báo với ông một tiếng, Mạc Viễn tìm được người nó thích, muốn lấy làm vợ rồi.” “Trước đây ông
quyết định cuộc hôn nhân giữa nó và Doanh Lộ Vi, đúng là ánh mắt của ông không tốt mà, chắc hẳn ông cũng
không hề coi nó là con đẻ của mình.”
Trong Phật đường hoàn toàn tĩnh lặng, thậm chí còn không nghe thấy tiếng gió.
“Thật ngại quá, trước khi chết ông cầu xin tôi hãy tha cho con gái của ông, nhưng tôi không muốn làm.” Diệp Tổ
Hà bình thản nói một mình: “Chờ sau khi tôi thu hồi hết số cổ phần trong tay những người thân tín của ông xong,
tôi sẽ ra