Chung Mạn Hoa nghe thấy, sắc mặt tái nhợt: “Chấn Đình, Chẩn Đình, bây giờ phải làm sao?”
Trước đó bọn họ nên đi vào từ cửa sau mới phải.
Lần này bị chụp ảnh, vậy thì thể diện của bọn họ còn đâu cơ chứ?
“Phải làm sao cái gì chứ?” Doanh Chẩn Đình vô tình nói: “Nếu đã làm sai t1hì phải trả một cái giá tương ứng.”
“Thế nhưng… nhưng…” Chung Mạn Hoa còn định nói gì nữa thì Doanh Chấn Định đã sải bước đi vào trong. <9br>
Ông ta cầm lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn, không nói gì cả, ném thẳng tới. “Bịch.”
Cải gạt tàn đập trứng trán người phụ nữ ở trên gi3ường, Tô Nguyễn lập tức tỉnh dậy.
Lúc này, sau khi các phóng viên và paparazzi chụp một lượt xong, tất cả đều xông vào.
Phòng của Gia8ng Mạc Viễn là phòng tổng thống, rất rộng rãi, ba bốn mươi người tiến vào cũng không có vấn đề.
ngay gần đó, các phóng viên và paparazzi càng hưng phấn hơn, chụp đủ các góc độ.
Doanh Chấn Đình che miệng che mũi, lùi lại một bước, căm ghét nói: “Tại sao lại là cô hả?”
Chung Mạn Hoa cũng ngẩn người.
Không phải Doanh Tử Khâm?
Vừa mở mắt ra đã phát hiện xung quanh có nhiều người như vậy, Tô Nguyễn hét lên một tiếng, lập tức dùng chăn
quấn chặt lấy mình: “Cút ra ngoài, cút ra ngoài hết cho tôi!”
Các phóng viên và papazazzi kia đang hăng say chụp ảnh, đâu có ai quan tâm cô ta nói gì, ngược lại còn bắt đầu
chụp ảnh mặt Tô Nguyễn.
Bọn họ đã nghĩ ra tiêu đề của bài viết.
Giang Tam gia đã quán triệt chữ “ba” như thế nào, không biết liêm sỉ cắm sừng Đại thiếu gia nhà họ Phó.
Tô Nguyễn như muốn phát điên: “Cút! Tất cả cút đi!”
Động tĩnh lớn như vậy, cuối cùng thì Giang Mạc Viễn cũng đã tỉnh lại.
Anh ta cảm thấy đầu đau như muốn vỡ tung, nhất là ánh đèn flash không ngừng lóe lên khiến mắt anh ta vô cùng
khó chịu. Chờ khi anh ta kịp phản ứng lại thì mọi chuyện đã xong cả rồi.
Đây đã thành một sự thật hiển nhiên, cho dù Giang Mạc Viễn muốn làm sáng tỏ mọi chuyện cũng không thể làm gì
được.
Anh ta và Tô Nguyễn nằm chung một giường, Tô Nguyễn còn dán chặt lấy anh ta, cơ thể không ngừng run rẩy.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Mạc Viễn cảm thấy buồn nôn vô cùng, đẩy Tô Nguyễn từ trên giường lăn xuống dưới
sàn: “Cút!”
Phóng viên vội vàng ẩn máy, điên cuồng chụp ảnh.
Tô Nguyễn bất ngờ không kịp đề phòng nên ngã nhào xuống sàn, đau tới mức cuộn người lại, hít một hơi sâu.
Tô Nguyễn là loại phụ nữ thích hư vinh, nếu không thì cũng sẽ không vì thể diện mà mang theo một tấm thẻ đen
không ghi tên của ngân hàng Laurent. Ban đầu khi cô ta bị đưa tới căn phòng này còn định đi ra ngoài, nhưng về
sau thì khác.
Nhà họ Giang kém nhà họ Phó một chút, cô ta đã ly hôn, trở thành trò cười cho đám tiểu thư, chắc chắn không gia
tộc nào ở Để đô muốn cô ta cả.
Huống chi Giang Mạc Viễn cũng rất đẹp trai, dù sao cũng là người đàn ông mà rất nhiều tiểu thư ở thành phố Hồ
muốn cưới.
Cô ta không hề thua lỗ. “Giang Mạc Viễn.” Móng tay Tô Nguyễn chọc vào trong lòng bàn tay: “Anh quá đáng lắm
rồi đó, anh làm chuyện ấy với tôi mà còn đánh tôi à?”
“Chẳng phải cô nhân cơ hội trèo lên hay sao?” Giang Mạc Viễn vội vàng mặc quần áo vào, lạnh lùng nói: “Tôi
không thèm loại phụ nữ như cô, cô chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn mà thôi.”
“Anh…” Tô Nguyễn cảm thấy nhục nhã, nước mắt lăn dài, cô ta cắn răng nói: “Anh nghĩ mình tốt đẹp lắm sao?”
“Xóa hết ảnh chụp đi.” Giang Mạc Viễn không thèm để ý tới cô ta, trên người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo: “Nếu không
thì chờ nhận đơn kiện từ phòng luật sư của Tập đoàn Giang thị đi.” Anh ta vẫn không biết rõ chuyện gì xảy ra
nhưng bất kể như thế nào, những hình ảnh này không thể lộ ra ngoài được.
Giang Mạc Viễn mím chặt môi, gọi điện thoại cho thư ký.
Người bẩn quá, nhất định phải tắm sạch mới được.
Chín giờ sáng.
Máy bay chở Phó Quân Thâm hạ cánh.
Anh cũng biết trong một đêm ngắn ngủi này đã có rất nhiều chuyện đặc sắc xảy ra.
Anh chỉ cảm thấy bạn nhỏ nhà anh làm chuyện này vẫn chưa đủ hung ác. Thủ đoạn của Giang Mạc Viễn quá mức hèn hạ.
Nếu như lượng thuốc lớn hơn, khó mà bảo đảm Doanh Tử Khâm sẽ không trúng kể.
Hôm nay Doanh Tử Khâm không đi tới trường mà ở nhà nghỉ ngơi.
Sau khi gửi tin nhắn cho cô, Phó Quân Thâm lái xe tới nhà họ Ôn.
Ôn Phong Miên không ở nhà. Sau khi sức khỏe của ông khá hơn, ông thường xuyên đi ra ngoài, lúc này ông đang đi
mua đồ ăn.
Doanh Tử Khâm ngồi trên ghế sô pha xem tivi.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy đi ra mở cửa. “Ừm, để anh ngắm xem nào.” Lần này Phó Quân Thâm dùng
hai tay ôm lấy mặt cô, đầu hơi cúi xuống, mỉm cười nói: “Mới mấy ngày không gặp mà hình như em xinh đẹp hơn
rồi đó.”
Đôi mắt đào hoa, thâm thúy mà đa tình của anh lấp lóe, tựa như bầu trời đêm.
Sâu trong con ngươi màu hổ phách nhạt hiện lên vẻ dịu dàng, dường như có thể khiến bất cứ ai đắm chìm vào bên
trong. Lần đầu tiên Doanh Tử Khâm ngoảnh đầu đi, tránh né ánh mắt của anh: “Em nói rồi, em là người xinh đẹp
trời sinh.”
Phó Quân Thâm nhíu mày, uể oải nói: “Vậy thì càng phải chăm sóc cẩn thận hơn.”
Anh nhìn về phía chiếc tivi sau lưng cô, nó đang chiếu mấy bộ web drama máu chó do công ty Nhiếp Triều mới sản
xuất.
Sau khi Phó Quân Thâm ngồi xuống thì nhận được tin nhắn của Vân Sơn.
“Thiếu gia, bây giờ tung ảnh chụp lên nhé?” Các phóng viên và paparazzi kia e sợ Tập đoàn Giang thị, không thể
không xóa bỏ ảnh chụp và video, nhưng trong tay Vân Sơn vẫn còn. Phó Quân Thâm chớp chớp mắt, đôi mắt đào
hoa trở lên lạnh lẽo.
“Tung lên đi, tiện tay mua hạt search luôn nhé.”
*
Sau khi Phó Quân Thâm rời đi.
Tòa nhà trụ sở IBI.
Lý Tích Ni rót một chén trà, ung dung bật một nhóm