Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Vẻ mặt Doanh Nguyệt Huyên thay đổi, buột miệng hô: “Mẹ!”
Cô ta không nghĩ ngợi gì, lập tức xông vào trong, định bụng 3tắt máy tính đi. Nhưng trong lúc vươn tay ra, cô ta
bỗng dừng lại. Bao năm nay, cô ta đều nghe lời Chung Mạn Hoa. Ham muốn k1iểm soát người khác của Chung
Mạn Hoa rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến cô ta gần như không thở được. Ngay cả khi cô ta mới học c9ấp hai, mỗi
ngày cô ta mặc đồ gì cũng đều là Chung Mạn Hoa quyết định. Lên cấp ba thì đỡ hơn một chút, nhưng Doanh
Nguyệt Hu3yên vẫn thực sự không dám làm trái ý Chung Mạn Hoa, cho dù cô ta không muốn để Chung Mạn Hoa
nhìn thấy điểm thi của mình. Tạ8i Doanh Nguyệt Huyên ong lên, ngoài sợ hãi ra, phần nhiều là cô ta cảm thấy khó
tin. Giấy báo thi vẫn đang nằm trong túi cô ta. Sao Chung Mạn Hoa lấy được số báo danh và mật khẩu của cô ta?
“Con sao vậy?” Chung Mạn Hoa nhìn chằm chằm vào máy tính, ngữ khí rất lạnh nhạt: “Đến số báo danh và mật
khẩu cũng không nhớ được, may mà mẹ gọi cho chủ nhiệm lớp con, thầy ấy gửi qua cho mẹ.”
Lòng bàn tay Doanh Nguyệt Huyên đổ mồ hôi, trong lòng càng ngày càng hoảng loạn.
Cô ta nhìn trang web không ngừng quay, sau đó nhảy ra một khung thông báo. Tim cô ta gần như ngừng lại. [Tạm
thời không thể tra được thành tích kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia.]
Chung Mạn Hoa cau mày, nhấn vào nút tải lại trang, nhập lại số báo danh và mật khẩu.
Song, trang web vẫn hiển thị.
[Tạm thời không thể tra được thành tích kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông quốc gia.] Doanh Nguyệt Huyên hơi
thả lỏng: “Mẹ, lúc này có quá nhiều người tra điểm, mạng bị nghẽn rồi.” “Vậy thì đợi thêm xem.” Trong lòng
Chung Mạn Hoa cũng hơi mất kiên nhẫn nhưng bà ta chỉ có thể nín nhịn: “Mạng tệ quá.”
Đợi thêm mười phút nữa, Chung Mạn Hoa lại bắt đầu tìm kiếm.
Lần này, không như ý muốn của Doanh Nguyệt Huyên, trang web đã cho ra thành tích của cô ta.
Tên: Doanh Nguyệt Huyên
Số báo danh: 1916xxxx2039
Ngữ văn: 102
Toán học: 87 Tiếng anh: 140
Tổ hợp môn tự nhiên: 206
Tổng điểm: 535
Xếp hạng toàn thành phố: 18239
Thành tích chỉ có xếp hạng toàn thành phố và toàn tỉnh, không có tổng xếp hạng đề toàn quốc.
Chung Mạn Hoa thực sự không dám tin vào mắt mình.
Bà ta lại tái lại trang lần nữa, dò đi dò lại bốn lần, vẫn cứ là điểm số đó.
Hai con số 535 và 18239 rõ ràng như kim đâm vào mắt bà ta.
Thành phố Hộ chỉ có một thành thị, vì thế số thí sinh tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông không nhiều
bằng lượng thí sinh một tỉnh.
Tổng số thí sinh tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông năm nay là 60 nghìn người.
Mấy năm nay, tỉ lệ học sinh của thành phố Hồ được xét tuyển vào trường đại học nằm trong tốp đầu cả nước cao
đều hơn những tỉnh thành khác, có 31%. Cũng có nghĩa là, trong tất cả thí sinh tham gia kỳ thi, chỉ có 31% thí sinh
được học đại học tốp đầu cả nước.
Xếp hạng của Doanh Nguyệt Huyên cũng chỉ vừa đủ để cô ta trúng tuyển.
Nếu tỉ lệ thí sinh được xét tuyển vào tốp đầu trong năm nay hơi thấp một chút, cô ta không có hy vọng được học ở
đại học tốp đầu cả nước.
Doanh Nguyệt Huyên đứng một bên nhìn, tay chân cũng lạnh ngắt.
535 điểm.
Đừng nói là đại học hàng đầu, đến trường tốt hơn một chút cũng khó.
Còn đại học trong dự án 985 – các trường đại học trong dự án trường đại học hàng đầu thế giới, ít nhất điểm phải
cao hơn điểm sàn của đại học tốp đầu cả nước 100 điểm
Điểm sàn những năm trước của Đại học Để đô đều là trên 695 điểm.
Tất cả học sinh trong lớp xuất sắc của Thanh Trí đều có thể đỗ Đại học Để đô.
Vì thế mới được gọi là lớp giỏi nhất khối. Doanh Nguyệt Huyên thực sự không ngờ được rằng mình thì lại kém đến
vậy.
Cô ta cứ tưởng dù thế nào đi chăng nữa, điểm của cô ta cũng phải cao hơn điểm sàn đại học tốp đầu cả nước vài
điểm.
Chung Mạn Hoa chỉ cảm thấy khí huyết trong người trào dâng, tức ngực, choáng váng.
Trong cơn tức giận tột độ, bà ta quay phắt người lại, giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Doanh Nguyệt Huyên.
Đầu Doanh Nguyệt Huyên ong ong, cô ta bị đánh đến choáng váng.
Từ nhỏ đến lớn, đừng nói là đánh, Chung Mạn Hoa chưa từng mắng cô ta lần nào.
Doanh Nguyệt Huyên ôm mặt, run rẩy ngẩng đầu lên, ngữ điệu không thể tin nổi: “… Mẹ?”
Lần này, Chung Mạn Hoa không hề có ý tứ an ủi cô ta. Ánh mắt bà ta lạnh lẽo, giọng nói sắc bén, gần như là gào
lên: “Doanh Nguyệt Huyên, con xứng đáng với mẹ sao?”
Bà ta bồi dưỡng Doanh Nguyệt Huyên 18 năm, chỉ đợi đến ngày thi đại học, nhà họ Doanh sẽ có một thủ khoa đầu
vào, rạng danh dòng tộc.
Tư tưởng Chung Mạn Hoa rất truyền thống, trong mắt bà ta, không có gì quan trọng hơn thủ khoa đầu vào đại học.
Bà ta không hề có suy nghĩ đưa Doanh Nguyệt Huyện ra nước ngài, nhiều nhất cũng chỉ làm học sinh trao đổi một,
hai năm.
Tốt nhất vẫn là phát triển ở trong nước. Lời này trực tiếp chọc nát trái tim Doanh Nguyệt Huyên.
Mặt cô ta càng trắng bệch hơn.
“535 điểm.” Chung Mạn Hoa bật cười: “Doanh Nguyệt Huyên, con nói cho mẹ biết, với cái số điểm này, con có thể
đỗ trường đại học nào? Nói đi!”
“Con có thể đỗ trường tốp đầu cả nước hay không vẫn là một câu