Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Các đội viên dự bị khác cũng cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng từ lần trước bọn họ bị đội trưởng đội hai giáo huấn cho một trận, thật s1ự không còn dám coi thường ai
nữa.
Cho dù Doanh Tử Khâm không thắng được, có thể đứng ra đã xem như có khí phách rồi.
0
Ít nhất rất nhiều người còn không có cái gan này.
“Lão Ngụy, sao lại nói thế?” Huấn luyện viên Hình cảm thấy lạ: “Sinh1 viên so tài với cậu chỉ là đùa thôi, cậu
nghiêm túc thật à?”
Ngụy Tử Húc mím chặt môi, chỉ nhìn chằm chằm vào cô gái: “Cò2n chưa bắt đầu? Tí nữa còn phải huấn luyện.”
Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu.
Cô nhấc tay lên, không dùng chiêu thức đặc6 biệt gì, trực tiếp tấn công bả vai của Ngụy Tử Húc.
Ngụy Tử Húc rất coi thường cười cười.
Nhìn công phu của cô th9ế này khẳng định là một tay mơ. Giây tiếp theo, bàn tay của cô bé đã tóm chặt lấy bả vai
của anh ta, lật tay lại, vật người qua vai.
Đầu Ngụy Tử Húc ong lên.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng lại đã ngã ngửa ra đất.
Chỗ bả vai đau như phải bỏng, cứ như thể bị tháo khớp xuống vậy.
Thao trường ngay lập tức im phăng phắc.
“Tôi còn chưa chuẩn bị xong.” Ngụy Tử Húc bò dậy, ánh mắt lạnh căm: “Ban nãy không tính, lại.”
Anh ta chỉ nhất thời phân tâm, bị Doanh Tử Khâm tóm được sơ hở mà thôi.
Thắng không đẹp, có gì mà đáng đắc ý.
Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Được.”
Sau đó, trên thao trường chỉ có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
“Binh!”
“Binh!”
“Binh!”
Huấn luyện viên Hình nhìn đến đờ đẫn, đồng thời cũng cảm thấy người mình lạnh toát, không khỏi túm chặt quần
áo: “Ông trời ơi…”
Các sinh viên thì cực kỳ kích động.
“Doanh thần cố lên!”
“Nhìn trực tiếp thế này, ngầu quá đi.”
“Đứng lên.” Doanh Tử Khâm nhìn Ngụy Tử Húc lại một lần nữa lăn kềnh ra đất, bộ dạng biếng nhác: “Nhường
thấy hai chiều.”
Ngụy Tử Húc nghiến răng nghiến lợi, trên trán nổi gân xanh, hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm.
Anh ta dùng hết sức bình sinh để bò dậy, giơ chân lên quét thẳng về phía cô gái, đồng thời tung ra nắm đấm.
Loại thân pháp này các đội viên dự bị đều biết, đây là bộ vũ đội trưởng đội hai dạy cho bọn họ, chỉ có nội bộ đội
Nhất Tự mới được sử dụng.
Uy lực vượt xa các môn võ khác.
“Cậu ta làm gì thế? Nghiêm túc thật đấy à?”
Ninh Vũ Trạch nhìn thấy lập tức nhíu mày, muốn đi ngăn cản.
Nhưng anh ta còn chưa kịp xông lên, đã thấy cô gái tránh khỏi chiêu thức hung ác của Ngụy Tử Húc một cách nhẹ
nhàng.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói: “Hai chiều rồi.”
Giầy tiếp theo, cô nắm tay thành quyền, lại một lần nữa ra tay.
“Binh!”
Ngụy Tử Húc lại nằm đo ván, lần này bị đánh bay xa tận năm mét.
Toàn thân đau đớn.
Bước chân của Ninh Vũ Trạch khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chú cô gái, có phần kinh ngạc.
Anh ta hiểu rất rõ thân thủ của Ngụy Tử Húc, quả thực không tồi.
“Xem ra hai chiều không được.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm không chút gợn sóng, cô thản nhiên nói: “Đứng lên,
nhường thầy mười chiêu.”
Câu nói này lọt vào tai Ngụy Tử Húc, căn bản chính là sự sỉ nhục.
Anh ta tức giận đến cực điểm, bám vào lan can bò dậy, xoay người rời đi.
Ninh Vũ Trạch rất tức giận: “Ngụy Tử Húc, quay lại!”
Bọn họ đều trên dưới hai mươi, không lớn hơn các em sinh viên năm nhất mấy tuổi, cũng hay nông nổi dễ bị kích
động.
Nhưng ít nhất bọn họ vì để có thể tiến vào đội ngũ đội Nhất Tự, đi giám sát các gia tộc lớn nên đã được huấn luyện
rất nhiều năm, vẫn có tinh thần chịu trách nhiệm nhất định.
Vậy mà lại so đo với một nữ sinh?
Ngụy Tử Húc không hề dừng lại, mặt mày lạnh tanh, bước đi khập khiễng.
“Các cậu, đi theo cậu ta.” Ninh Vũ Trạch ép cơn giận xuống: “Đưa cậu ta đến bệnh viện, chuyện hôm nay là cậu ta
sai, đã bị đánh dấu.”
“Rõ, đội trưởng Ninh.”
Hai huấn luyện viên chạy đuổi theo, cũng mặc kệ Ngụy Tử Húc phản kháng, khiêng anh ta đi.
Ninh Vũ Trạch cầm còi lên thổi một tiếng, rất nghiêm túc nói: “Nói được làm được, liên đội 19 của doanh trại 2 nghỉ
3 ngày.”
Nhan An Hòa miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt.
Sinh viên của các liên đội khác đều cực kỳ ngưỡng mộ.
Nam sinh thách đấu với huấn luyện viên lúc trước mong vẫn còn đau, cậu ta gọi huấn luyện viên Hình lại: “Lão
Hình, có thể cướp Doanh Tử Khâm về liên đội mình được không?”
“Nằm mơ đấy à.” Huấn luyện viên Hình khẽ đạp cậu ta một cái: “Nể tình cái mông của em, cho em nghỉ nửa
ngày.”
Nữ sinh của liên đội 19 vui mừng đến phát điên, bọn họ vây xung quanh Doanh Tử Khâm, bắt đầu reo hò.
“Doanh thần, thật quá đỉnh, hạ đo ván được cả huấn luyện viên.”
“Từ lâu tớ đã thấy thầy ấy ngứa mắt rồi, cứ có cảm giác ông huấn luyện viên này cố ý nhắm vào Doanh thần của
chúng ta, còn suốt ngày sưng sỉa mặt mày, nếu không phải tớ đánh không lại thì tớ cũng lên cho mấy cái bạt tai
rồi.”
“Doanh thần, có cảm tưởng gì không?”
Doanh Tử Khâm nhận lấy nước, nghĩ một lúc: “Chẳng dùng sức mấy.”
Đánh không đã.
Vẫn ngứa tay lắm.
Doanh Tử Khâm uống một ngụm nước, rút điện thoại ra.
[Trưởng quan, khi nào mới đánh với em một trận?]
Phó Quân Thảm trả lời bằng một tin nhắn thoại.
Giọng nói mang theo ý cười mê người: “Ừm, được thôi, bạn nhỏ, muốn đánh ở đâu?”
Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày lên.
[Tối nay, anh phong bế tu vi lại, để cho em đánh.]
Cô vẫn đang trong quá trình hồi phục, tu vi cổ võ hiện giờ vẫn còn kém Phó Quân Thầm một chút.
[Phó Quân Thâm: Ừm, đều nghe em, để cho em đánh, đừng đánh vào mặt.
***
Ngụy Tử Húc bị đưa đến bệnh viện, nhưng ngày hôm sau đã xuất viện ngay.
Anh ta quả