Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Đội trưởng đội hai là đội viên chính thức đi theo đợt tập huấn quân sự lần này, không phải lúc nào cũng có mặt ở
trường Đại học Đế đô.
1
Lúc anh ta nhận được điện thoại, anh ta đang theo một nhiệm vụ ở trên tổng bộ giao xuống, đi điều tra một gia tộc
mới thành lập.
<0br>“Liên đội 19 doanh trại 2?” Vẻ mặt đội trưởng đội hại hơi thay đổi, không hề hỏi nguyên nhân mà nói luôn:
“Được, cô Doanh, tôi biết rồi1, để tôi liên lạc với tổng bộ, cử một đội viên chính thức qua ngay bây giờ.”
Số lần Doanh Tử Khâm đến tổng bộ của đội Nhất Tự khôn2g nhiều, nhưng đội viên chính thức đều quen biết cô.
Càng đừng nhắc đến việc, cô còn giúp đội Nhất Tự giải quyết biết bao nhiêu là6 chuyện, còn giúp Nhiếp Triều
huấn luyện đội viên.
Đội trưởng đội hai hiểu rõ tính khí của Doanh Tử Khâm.
Có lúc cho dù ch9ọc giận đến cô, cô cũng có thể thản nhiên đối phó.
Trừ phi những người bên cạnh cô bị bắt nạt, cho nên anh ta không cần phải hỏi cũng biết chắc chắn đợt tập huấn
xảy ra chuyện rồi.
“Ừm.” Doanh Tử Khâm thản nhiên: “Hai giờ chiều đến là được.”
Đội trưởng đội hai bảo đảm: “Cô yên tâm, chắc chắn làm xong.”
Giờ anh ta sẽ đi điều tra xem huấn luyện viên của liên đội 19 doanh trại 2 là ai.
“Mọi người quay về nghỉ ngơi.” Doanh Tử Khâm cúp máy, cầm điện thoại trong tay: “Sáng nay tạm thời không tập
nữa, học phần sẽ có người dạy, cũng không cần phải chờ học cùng các em khóa dưới.”
Lời nói của Doanh Tử Khâm có tác dụng hơn Ngụy Tử Húc nhiều.
Các nữ sinh nghe thấy cô nói vậy, lục tục nhặt áo khoác quân sự lên, cần theo bình nước rời khỏi thao trường.
Ngụy Tử Húc tái mặt, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc, anh ta phẫn nộ
rống lên: “Đứng lại! Đứng lại hết cho tôi! Các cô đang làm gì thế hả?!”
Hai câu nói trước đó của anh ta cũng chỉ là để hù dọa các cô bé này một chút, muốn bắt các cô nghe lời.
Tập huấn quân sự không chỉ là thử thách đối với sinh viên năm nhất mà cũng là thử thách đối với đội viên dự bị.
Cho nên hôm qua khi đội viên dự bị khác khuyên anh ta đừng huấn luyện nữa anh ta không đồng ý Thiếu mất
đợt thử thách này thì thời gian gia nhập đội Nhất Tự của anh ta cũng sẽ bị đẩy lùi về phía sau.
Ngụy Tử Húc không muốn thế.
Anh ta nhìn cô gái bằng ánh mắt hiểm độc, nghiến răng: “Không cho tôi huấn luyện, vậy cô muốn để ai huấn
luyện?”
Đợt tập huấn đã qua một nửa, anh ta vẫn chưa thể hoàn thành chuyện Nhơn An Hòa giao phó.
Kiểu gì anh ta cũng phải huấn luyện cho Doanh Tử Khâm ra bã.
Doanh Tử Khâm không để ý đến anh ta, cùng Kỷ Ly rời khỏi.
Các liên đội khác đều đang huấn luyện, mình liên đội 19 đi ra ngoài, ngay lập tức thu hút sự chú ý của các huấn
luyện viên khác.
“Tuýt…”
Một tiếng còi vang lên.
Ninh Vũ Trạch lạnh lùng hỏi: “Huấn luyện viên Ngụy, cậu đang làm gì thế?”
Ngụy Tử Húc mím môi, chạy bước nhỏ tới: “Đội trưởng Ninh, bọn họ không phục tùng mệnh lệnh, bảo là không
học nữa, em không quản được.”
Ninh Vũ Trạch nhíu mày, đang định lên tiếng.
Đúng lúc này có tiếng chuông điện thoại reo lên, anh ta bắt máy.
Mới nghe được mấy câu, khuôn mặt anh ta đã biến sắc.
Cuộc gọi kết thúc, Ninh Vũ Trạch lại nhìn sang Ngụy Tử Húc lần nữa.
Ngụy Tử Húc giật thót: “Đội trưởng Ninh?”
“Điện thoại của đội trưởng đội hai.” Ninh Vũ Trạch thản nhiên nói: “Anh ấy bảo, cậu không muốn dạy nữa thì thôi,
sẽ có người thay vị trí của cậu, là đội viên chính thức.”
Giọng Ngụy Tử Húc lạc hẳn đi: “Đội viên chính thức?”
Sao đội viên chính thức lại đi lo mấy việc nhỏ nhặt như tập huấn quân sự này?
Hơn nữa, anh ta đã làm gì mà đội trưởng đội hai phải đích thân gọi điện đến đòi đổi người thế?
Ngụy Tử Húc ngay lập tức nhớ tới câu Nhan An Hòa nhắc nhở anh ta, Doanh Tử Khâm là thủ khoa kỳ thi tốt
nghiệp, lãnh đạo nhà trường đều bảo vệ cô.
Vẻ mặt anh ta càng sa sầm.
Nhưng trường Đại học Đế đô sẽ vì một thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp cấp ba mà nhúng tay vào chuyện của đội Nhất
Tự ư?
“Trước khi đội trưởng đội hai đến, cậu đứng yên ở đây cho tôi.” Giọng Ninh Vũ Trạch nặng nề nói: “Đứng nghiêm,
không được cử động.”
***
Một giờ năm mươi phút chiều, các nữ sinh của liên đội 19 có mặt ở thao trường.
Kỷ Ly nhìn về phía trước, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy Ngụy Tử Húc mặt đen sì.
Cô ấy hạ thấp giọng nói: “Doanh thần, sẽ đổi huấn luyện viên thật à?”
Trường Đại học Đế đô đã giao lại toàn quyền tập huấn quân sự cho đội Nhất Tự phụ trách, đội Nhất Tự sẽ mặc kệ
địa vị của sinh viên mới kia ở trường Đại học Để đồ có cao hay không, đều phải trải qua huấn luyện giống nhau.
Lúc trước cũng có huấn luyện viên bị khiếu nại, nhưng chưa từng xảy ra chuyện đổi huấn luyện viên.
“Yên tâm.” Doanh Tử Khâm bình thản: “Sẽ đổi.”
Hai giờ, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ.”
Đội trưởng đội hai cũng đến.
Anh ta thổi còi hiệu lệnh, tập trung hết toàn bộ sinh viên tham gia đợt huấn luyện lần này: “Bây giờ tôi sẽ tuyên bố
một mệnh lệnh lâm thời, liên đội 19 doanh trại 2 đổi huấn luyện viên.”
Đổi huấn luyện viên?
Sinh viên của các liên đội khác đều ngẩn tò te.
Doanh Tử Khâm chậm rãi ngước mắt lên.
Một bóng người cao lớn mạnh mẽ lọt vào tầm mắt cô.
Chàng trai thân hình hoàn hảo, hai chân thon dài.
Ngũ quan sắc nét, gương mặt tuấn mỹ tựa như chỉ tồn tại trong thần thoại.
Một kiểu đẹp có sức tấn công mạnh mẽ.
Sau khi anh xuất hiện, ánh mắt của tất cả sinh viên bên dưới đều tập trung cả lên người anh, không dời đi đâu nữa.
Doanh Tử Khâm day day trán: “…”
Cô biết ngay mà.
“Được rồi, các liên đội khác tiếp tục huấn luyện đi, nào nào nào, các cô gái của liên đội 19 chào đón huấn luyện viên
mới nào, anh Phó Quân Thâm.” Đội trưởng đội hai vỗ tay bồm bộp: “Nội dung tập huấn mấy ngày sau bao gồm cả
bắn súng và leo núi đều do huấn luyện viên Phó dạy các bạn.”
Các nữ sinh của liên đội 19 lúc này mới phản ứng lại, bắt đầu vỗ tay, nhưng vẫn còn hơi ngơ ngác.
Bọn họ đều chưa từng gặp Phó Quân Thâm, nhưng đều biết anh là tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương
của Tập đoàn Venus.
Một tổng giám đốc đến đây dạy quân sự cho bọn họ?
Không cần công ty nữa à?
Hơn nữa, không phải huấn luyện viên của học phần quân sự đều xuất thân từ đội Nhất Tự ư?
Đừng nói là sinh viên, đến các huấn luyện viên cũng thấy hoang mang.
“Tôi nhớ là, có phải chúng ta có một truyền thống?” Ánh mắt của Phó Quân Thầm dừng lại trên người cô gái, sau
đó anh nghiêng đầu, môi cong lên: “Huấn luyện viên mới và cũ đổi vị trí, phải tỉ thí một trận.”
Đội trưởng đội hai – hoàn toàn không biết từ lúc nào mọc ra cái truyền thống này – gật đầu liên tọi: “Đúng đúng
đúng, có truyền thống này.”
Phó Quân Thâm giơ tay phủi phủi vạt áo, cười khẽ nhìn sang Ngụy Tử Húc, không mấy để tâm: “Vậy tới nào, tôi
nhường cậu hai chiều.”
Lại một lần nữa nghe thấy câu này, trên trán Ngụy Tử Húc nổi đầy gân xanh, đã hoàn toàn giận điên lên.
Anh ta bày ra tư thế tấn công, cười lạnh một tiếng: “Tôi không cần anh nhường!”
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm bình thản, ra quyền rất ung dung.
Nhưng chỉ với một quyền nhẹ tênh ấy cũng đủ đánh cho Ngụy Tử Húc ngã sấp mặt, nằm mãi không dậy được.
Ngay lập tức đã giành được những tràng pháo tay không ngừng của các nữ sinh.
“Huấn luyện viên Phó thật lợi hại!”
“Huấn luyện viên mới đẹp trai quá đi!”
Kỷ Ly lẩm bẩm: “Doanh thần, anh ấy đẹp trai thật đấy.”
Doanh Tử Khâm có vẻ suy tư: “Cho nên có lúc nhìn mặt cũng thấy đỡ tức.”
Dễ chịu thoải mái.
“Huấn luyện viên Phó thắng rồi.” Đội trưởng đội hai nghiêm túc hắng giọng mấy tiếng: “Thầy ấy sẽ hướng dẫn các
bạn tập huấn, bắt đầu huấn luyện đi, nếu các bạn có vấn đề gì, cứ hỏi tự nhiên.”
“Thầy ơi!” Một nữ sinh giơ tay lên: “Thầy có bạn gái chưa ạ?”
Kỷ Ly lập tức quay sang nhìn cô gái. Doanh Tử Khâm rất ung dung, không