Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hai chữ này không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, rất bình lặng rất nhạt nhòa, nhưng lại khiến người ta không kịp
phòng bị.
1Nụ cười bên khóe môi của Nhan An Hòa từng chút đông cứng lại, như thể không dám tin vào những gì mình
nghe thấy: “Vũ Trạch, anh n0ói cái gì?”
Cô ta biết, cô ta có thể ở bên Ninh Vũ Trạch đúng là vì có tình cảm thanh mai trúc mã. Dù sao Ninh Vũ Trạch c1ũng
đã lựa chọn gia nhập đội Nhất Tự, cơ hội tiếp xúc với người khác giới gần như không có. Mà đợi đến khi anh ta rút
khỏi đội Nh2ất Tự thì đã hơn ba mươi tuổi rồi.
Tất nhiên Nhan An Hòa cũng có thích Ninh Vũ Trạch.
Dù sao Ninh Vũ Trạch cao lớ6n lại đẹp trai, thân hình đẹp, ngoại trừ có những lúc không hiểu mấy chuyện lãng
mạn cho lắm nhưng rất chăm sóc cô ta.
Đú9ng là có lúc cô ta cũng sẽ đi liên hệ với mấy người đồng đội của Ninh Vũ Trạch, tán tỉnh một chút, chỉ là cô ta
chưa từng nghĩ tới việc sẽ chia tay với Ninh Vũ Trạch.
Bọn họ đã yêu nhau được ba năm, một người bạn trai như Ninh Vũ Trạch cũng rất khó tìm.
Nhất là sau khi Nhan An Hòa được biết Ninh Vũ Trạch sẽ gia nhập đội Nhất Tự, rất có thể còn có cơ hội vào IBI, cô
ta càng vui hơn.
Nhưng bây giờ?
“Chia tay.” Ninh Vũ Trạch lặp lại lần nữa, nhưng lần này anh ta nói nhiều thêm một câu: “Nhan An Hòa, cô biết rõ
bản thân đã làm gì, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta kết thúc rồi.”
Nói xong, anh ta cũng không để ý đến vẻ mặt của Nhan An Hòa thế nào, quay lưng bỏ đi.
Xung quanh lại có tiếng xì xào bàn tán.
Những giọng nói ấy lọt vào tai Nhan An Hòa, len lỏi khắp nơi, vô cùng ồn ào.
“Chị Nhan đã làm gì mà đội trưởng Ninh lại muốn chia tay với chị ta thế?”
“Biết sao được, nhưng mà mấy hôm nay tớ đến thao trường giúp phụ đạo viên dẫn dắt các đàn em, cũng hiểu biết
đôi chút về Ninh Vũ Trạch, con người anh ta rất chính trực, cũng rất có trách nhiệm, nếu không phải xảy ra chuyện
gì lớn thì sao lại nhắc đến chuyện chia tay?”
“Chậc chậc, nói không chừng là đắp thêm canxi cho đội trưởng Ninh rồi cũng nên, lần trước cô ta cố ý bắt em
Doanh đọ thân thủ với huấn luyện viên, tớ đã thấy cô ta thảo mai phát sợ, đúng là mắc ói.”
“Còn không phải à? Cũng may em Doanh tài giỏi, thật sự cái gì cũng biết, không thì chẳng phải đã bị bắt nạt rồi ư?”
Nhan An Hòa nắm chặt ngón tay, sự phiền muộn trong lòng đạt đến cực điểm.
Cô ta quay đầu lại, lạnh lùng quét mắt nhìn các sinh viên đang vây xung quanh: “Chuyện riêng nhà người khác, có
gì đáng xem?”
Tiếng xì xào bàn tán lập tức ngưng bặt.
Nhưng cũng có người lớn gan.
“Chẳng phải chị muốn khoe khoang bạn trai chị với bọn này đấy còn gì? Cố ý để bọn này nhìn thấy, nhưng không
ngờ lại lật xe chứ gì? Đáng đời.”
Mặt mày Nhan An Hòa tái xanh.
Xung quanh có không ít người, trời lại tối, căn bản không biết người đang nói là ai.
Nhan An Hòa tức đến toàn thân run lên bần bật, cô ta quay về ký túc xá, tâm trạng bực dọc vô cùng.
Cô ta đã nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra vì sao Ninh Vũ Trạch lại muốn chia tay với mình.
Nhan An Hòa mím môi, liên lạc với người có quan hệ thân mật nhất với cô ta là Ngụy Tử Húc.
[Tử Húc, đội trưởng của anh chia tay với tôi rồi, anh nói cho tôi biết đi, lúc anh ấy huấn luyện thật sự không tiếp
xúc với cô gái nào khác chứ?]
Ngụy Tử Húc nhận được tin nhắn này, không khỏi há hốc miệng.
[Chị dâu, chị đừng vội, để tôi giúp chị hỏi đội trưởng Ninh.]
Nhan An Hòa nắm chặt điện thoại, đứng ngồi không yên.
Không phải cô ta không nhắn tin cho Ninh Vũ Trạch, mà là Ninh Vũ Trạch đã cho cô ta vào danh sách đen rồi.
Mấy phút sau, Ninh Vũ Trạch đột nhiên gửi tin nhắn cho cô ta.
Nhan An Hòa thở phào một hơi, mở ra xem.
[Ninh Vũ Trạch]: Nhan An Hòa, nể tình chúng ta quen biết nhiều năm, tôi không gửi những thứ này cho bố mẹ hai
bên.
[Ninh Vũ Trạch]: [Hình ảnh]
[Ninh Vũ Trạch]: Cô tự liệu đi
Nhan An Hòa nhìn thấy lịch sử trò chuyện của cô ta và mấy đội viên dự bị, máu toàn thân như đông cứng lại, bên
tai ù đi.
Chẳng lẽ, các đội viên dự bị này đều trao đổi tâm sự với nhau hết?
Làm gì có người đàn ông nào lại làm như thế?
Bộ bị điên hay gì?
Nhan An Hòa hoàn toàn không thể hiểu được, lúc cô ta định nhắn tin hỏi lại thì lại một lần nữa bị nhét vào danh
sách đen.
Cô ta chỉ đành gọi điện thoại cho Nhan Nhược Tuyết, vừa cất tiếng, nước mắt đã tuôn trào: “Cô ơi, Ninh Vũ Trạch
chia tay với cháu rồi, làm sao đây?”
Lúc này Nhan Nhược Tuyết vẫn còn đang ở phòng thí nghiệm, cô ta cảm thấy rất bất ngờ: “Chia tay? Đã có chuyện
gì?”
Nhan An Hòa nấc nghẹn, không nói gì.
“Bỏ đi, chia tay cũng tốt, cậu ta chỉ là một đội viên dự bị, có thể chuyển thành đội viên chính thức không còn chưa
chắc.” Nhan Nhược Tuyết thản nhiên lên tiếng: “Đợi cháu có một vị trí nhất định trong Đan Minh rồi thì có thể kết
giao với bao nhiêu cổ võ giả chứ?”
Nhan An Hòa vẫn cực kỳ tủi thân.
Trước giờ đều là cô ta đá người khác, đây là lần đầu tiên cô ta bị người ta đá, lại còn trước mặt bao nhiêu người như
thế.
Trên diễn đàn của trường Đại học Đế đô đã có bài đăng, còn có người mắng cô ta trà xanh, thậm chí có người còn
tải lên lịch sử trò chuyện của cô ta với mấy đàn em.
Nhan An Hòa tức muốn đột quỵ
Quả nhiên là giậu đổ bìm leo.
“Đan Minh…” Nhan An Hòa mím môi: “Cô ơi, chuyện người thừa kế nhà họ Kỷ sao rồi?”
Cô ta chỉ là một đệ tử ngoại môn trong Đan Minh, đến giờ còn chưa có sự môn.
Muốn nâng cao địa vị cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Chắc chắn là cô rồi, không cần phải nghĩ.” Nhan Nhược Tuyết không mấy để tâm: “Tuy điểm cống hiến của Ôn
Phong Miên cao hơn cô rất nhiều, nhưng ông ta không quen người trên trường quốc tế, cũng không biết đến giới cổ
võ.”
“Đến lúc bỏ phiếu bầu ra người thừa kế, người bên phía phòng thí nghiệm của giáo sư Manuel sẽ qua đây giúp cô,
cháu lại quen biết Đan Minh, chúng ta nhiều chỗ dựa như thế, còn phải sợ Ôn Phong Miên chắc?”
Lúc này Nhan An Hòa cuối cùng cũng thấy yên tâm.
Tháng sau là vòng bỏ phiếu cuối cùng, bất kể thế nào, cô ta cũng nhất định phải giúp Nhan Nhược Tuyết lấy được
nhà họ Kỷ.
Đây là chỗ dựa cuối cùng của bọn họ.
***
Mấy ngày tập huấn quân sự tiếp theo, các sinh viên đều hừng hực khí thế, bởi vì không cần phải tập luyện đội ngũ
khô khan nữa.
Đội Nhất Tự có một căn cứ điểm huấn luyện dành riêng cho sinh viên năm nhất của trường Đại học Đế đô, đằng
sau dựa núi, có hồ bao quanh, chất lượng không khí cực tốt.
Ngày đầu tiên là leo núi, còn có cắm trại và tiệc tối.
Ngày thứ hai thì huấn luyện thực tế bắn bia.
Đến khi các sinh viên được cầm súng mô phỏng trên tay, ai nấy đều hào hứng vô cùng.
Đội trưởng đội hai thông báo chương trình xong thì để cho huấn luyện viên của các liên đội dẫn sinh viên của mình
chia ra huấn luyện.
Việc huấn luyện bắn súng ở đây rất cơ bản, kém xa việc huấn luyện cho đội viên dự bị.
Nhưng vẫn có sự sai sót, đến Ninh Vũ Trạch cũng không thể bắn bách phát bách trúng.
Lúc này, liên đội 19 lại trở thành đối tượng hâm mộ của các liên đội khác.
Bởi vì trong số tất cả các huấn luyện viên, chỉ có Phó Quân Thâm mỗi lần thị phạm đều là mười phát trắng hồng
tâm.
Anh mặc đồng phục, đường nét trên mặt sắc sảo đa tình.
Chỉ tùy tiện đứng ở