Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
NHAN AN HÒA
Tới tư cách là tầng lớp cao nhất trong giới thượng lưu ở Đế đô, Đại học Đế đô và đội Nhất Tự cũng chỉ là quan hệ
hợp tác1.
Trường Đại học Đế độ không thể sai khiến đội Nhất Tự.
Trước giờ, rất khó để trở thành đội viên chính thức của đội Nhất Tự0, hơn nữa còn có yêu cầu rất nghiêm khắc đối
với thể trạng, anh ta vừa hay hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn.
Cho nên lá gan của Ngụy Tử1 Húc cũng lớn hơn một chút. Nhưng anh ta thật không ngờ rằng, lần tập huấn quân
sự này lại có thể linh động đến cả người của tổng bộ.
<2br>Hơn nữa chiều nay, vụ việc đổi huấn luyện viên quá mức ầm ĩ, khiến Ngụy Tử Húc đến bây giờ cũng bắt đầu
hoảng.
Anh ta không phải6 sợ bị ghi tội, mà là sợ không có cách nào chuyển thành đội viên chính thức được nữa.
“Cậu vẫn chưa đủ tư cách để biết, bớt phí lời9 đi.” Đội trưởng đội hai cười lạnh: “Chuyện xảy ra trong đợt tập huấn
quân sự của trường Đại học Đế đô mấy ngày hôm nay, chúng tôi đã thu thập xong chứng cứ từ phía nhà trường và
các em sinh viên rồi.”
“Bây giờ, lập tức thành thật khai báo không sót chữ nào, vì sao cậu phải cố ý nhắm vào một bạn sinh viên nữ?”
Nghe thấy câu này, Ngụy Tử Húc trở nên trầm lặng, gân xanh trên trán vẫn đang co giật.
“Bởi vì cô ấy đánh bại cậu?” Đội trưởng đội hai tiếp tục truy hỏi: “Khiến cậu mất mặt?”
Ngụy Tử Húc mím môi: “Đội trưởng đội hai, anh cứ nói thẳng ra hình phạt là gì đi.”
Anh ta thích Nhan An Hòa, tuyệt đối không thể khai ra Nhan An Hòa được.
Hơn nữa, cũng đúng là anh ta đã hành xử không khéo.
“Hình phạt?” Đội trưởng đội hai cười khẽ, cất giọng lạnh nhạt: “Không, cậu không bị trừng phạt gì cả, bởi vì dù sao
cậu cũng không phải là đội viên của đội Nhất Tự, chúng tôi không phạt cậu.”
Toàn thân Ngụy Tử Húc cứng đờ, anh ta ngẩng phắt đầu lên, không thể tin nổi: “Đội trưởng?!”
Để gia nhập đội Nhất Tự, anh ta đã chuẩn bị suốt năm năm, trong thời gian đó còn ra nước ngoài huấn luyện.
Chỉ vì một lần tập huấn quân sự thất trách mà muốn đuổi anh ta ra khỏi đội Nhất Tự?
“Nếu cậu không muốn nói, chúng tôi cũng không ép.” Đội trưởng đội hai nhún vai: “Nhưng đáng tiếc, Ngụy Tử
Húc, cậu không thông qua thử thách lần này.”
Ngừng một lát, anh ta buông lời chế giễu: “Một nữ sinh mà cậu còn muốn đối phó, đến khi thật sự gia nhập đội
ngũ, lỡ như ngày nào đó cậu được cử đi làm nhiệm vụ, gặp phải đương sự không vừa mắt, há chẳng phải cậu sẽ
mặc kệ người ta à?”
Cho dù chuyện này không liên quan đến Doanh Tử Khâm, đội Nhất Tự cũng không thể để Ngụy Tử Húc gia nhập.
Nhiếp Triều vì để bảo đảm bản thân tuyệt đối công chính đã lựa chọn tách khỏi nhà họ Nhiếp.
Bất kỳ con cháu họ hàng nào của nhà họ Nhiếp vi phạm quy định, cũng sẽ không thiên vị.
Đám thuộc hạ bọn họ càng phải nghiêm khắc hơn với bản thân.
**
*
Lúc Ngụy Tử Húc đi ra khỏi đội Nhất Tự, đầu óc mơ màng, tứ chi cứng nhắc.
Thời tiết giữa tháng mười đã dần chuyển lạnh, gió thổi qua khiến anh ta không kìm được mà rùng mình, đầu óc
cũng tỉnh táo lại đôi chút.
Ngụy Tử Húc rút điện thoại ra.
Trên màn hình có mấy tin nhắn chưa đọc, trong đó có một tin đến từ Nhan An Hòa.
[Tử Húc, không sao chứ? Tôi nghe nói đã đổi huấn luyện viên, anh có bị ảnh hưởng gì không?
Ngụy Tử Húc hít sâu một hơi, rồi mới gõ chữ.
[Không sao, chỉ bị giáo huấn một trận thôi, chị dâu, chị đừng lo, cứ yên tâm ở cùng đội trưởng đi.]
Tin nhắn của Nhân An Hòa tới rất nhanh.
[Thật sự rất xin lỗi, không ngờ tính tình cô ta lại nhỏ nhen như vậy, cứ nhất quyết đi tìm lãnh đạo nhà trường đòi
đổi huấn luyện viên, anh không sao thì tốt, mai tôi lại mang cho anh ít thuốc, bôi xong sẽ hồi phục nhanh thôi.]
Ngụy Tử Húc không trả lời nữa.
Đúng là anh ta hơi hối hận vì đã giúp Nhan An Hòa nên đánh mất cả tiền đồ của mình.
Nhưng nếu không phải lãnh đạo trường Đại học Đế đô yêu cầu đội Nhất Tự thay anh ta thì còn có thể là ai?
Ngụy Tử Húc nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
***
Bên phía trường Đại học Để đồ, trên thao trường.
Sau khi Ngụy Tử Húc đi, cuộc tập huấn diễn ra rất trôi chảy.
Doanh Tử Khâm ngồi trên ghế, nhìn Phó Quân Thâm dạy liên đội 19 huấn luyện.
Bây giờ đang huấn luyện chạy bộ.
Lúc Phó Quân Thâm đi ngang qua cô, bỗng dưng dừng lại, bàn tay bóp nhẹ cằm cô, đặt xuống một nụ hôn.
Anh làm rất bí mật, các sinh viên khác đều không nhìn thấy.
Doanh Tử Khâm mặt mày vô cảm ngước mắt lên, sau đó đá cho anh một cái.
“Người ta có câu, đánh là thương mắng là yêu, yêu đến cùng cực dùng chân đá, anh cảm nhận được rồi.” Phó Quân
Thâm nói xong câu này, xoay người đi, làm như không có việc gì thổi còi hiệu lệnh, biếng nhác cười một tiếng:
“Giải lao hai mươi phút.”
Doanh Tử Khâm: “…”
Thôi chịu thua, vô lại không bì được.
Trong giờ giải lao, sinh viên nữ của các liên đội khác đều chạy qua đây, còn có cả sinh viên nam.
Bọn họ đều đã nhìn thấy ảnh của Phó Quân Thâm trên mạng xã hội hoặc trên tạp chí, nhưng chưa thấy người thật
mặc đồng phục quân đội bao giờ.
Nghiêm chỉnh, lại mang theo sự quyến rũ chết người.
“À, xin lỗi.” Phó Quân Thâm xắn tay áo lên, giọng nói buông lơi: “Trong nhà quản rất nghiêm, phải duy trì khoảng
cách ba mét với tất cả người khác giới, đứng yên ở đó, đừng qua đây.”
Câu nói ấy thật sự khiến các bạn nữ sinh đến hóng hớt đều giật mình.
Mấy bạn nam sinh thì hào hứng hẳn lên: “Huấn luyện viên, huấn luyện viên, vậy bọn em có thể qua được không?”
Phó Quân Thâm nhấc mí mắt lên, trước hết nhìn Doanh Tử Khâm đang đứng trong số các sinh viên nữ, từ tốn nói:
“Đồng tính mà qua đây, tôi sẽ trực tiếp động thủ.”
6
“Doanh thần, em có biết thế này gọi là gì không?” Kỷ Ly nghĩ một lúc, hạ giọng xuống thật nhỏ: “Gọi là tất cả mọi
người đều chỉ có