Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ông còn chưa kịp quay người, đã bị gọi đứng lại.
“Tiểu Từ, đợi đã.”
Viện phó Từ chỉ đành dừng lại, ông thở dài một tiếng1: “Nguyên lão, thật không có cách nào, chắc ngài cũng biết
tình hình gia đình tôi bấy giờ, tôi không nhẫn tâm nhìn vợ mình phải chịu gi0ày vò nữa.”.
Các nghiên cứu viên của nhà họ Ký đều như vậy, nhất là những người tham gia thực hiện thí nghiệm hóa sinh, gần
như1 mỗi ngày đều tiếp xúc với phóng xạ.
Đồ chống phóng xạ có cao cấp đến mấy, cũng không thể chặn được hoàn toàn. Những người bị n2hiễm phóng xạ
nặng sẽ bị cơn đau giày vò, nhưng quan trọng nhất là phóng xạ rất dễ gây ra đột biến gen. Có những bệnh mà y học
hiện đại6 vẫn chưa phát triển đến mức có thể chữa được.
Tuy vợ của viện phó Từ chưa xuất hiện bệnh chứng, nhưng sức khỏe cũng rất tồi tệ9, thỉnh thoảng lại đau đến co
rút.
“Tôi hiểu tâm trạng của cậu, vợ cậu rất quan trọng.” Ông cụ gật đầu: “Cậu biết đấy, ban đầu bệnh của tôi rất nặng,
còn phải vào cả phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng cậu nhìn tôi bây giờ xem, còn không phải là ngon lành cành đào
à?”
Viện phó Từ ngẩn người, đột nhiên trở nên kích động: “Đúng thế, nguyên lão, có phải ngài cũng quen cổ y không?”
“Có phải cô y hay không thì tôi không rõ, nhưng y thuật của cô bé ấy rất giỏi.” Ông cụ nói: “Tôi có thể bảo đảm, cô
bé ấy chắc chắn chữa khỏi được cho vợ của cậu.”
Nghe thấy thế, viện phó Từ cũng đồng ý.
Bệnh của bố bà Kỷ nặng hơn vợ ông nhiều. Nếu nguyên lão đã có thể khỏe lại thì vợ của ông cũng có thể.
“Thứ sáu mới lựa chọn người thừa kế, vẫn còn mấy ngày.” Ông cụ lấy điện thoại ra: “Để tôi hỏi thử xem, nếu như
không được thì cậu cứ làm theo suy nghĩ của mình, tôi không ép đâu.”
Viện phó Từ chăm lo cho hai vợ chồng Kỷ Nhất Hàng bao nhiêu năm nay, cũng không cầu mong hồi báo gì.
Nhưng ông cụ tin, bệnh của bà Từ đối với Doanh Tử Khâm mà nói vô cùng đơn giản.
*****
Giới cổ y.
Doanh Tử Khâm lại đến Đan Minh một chuyến, lần này cô đi đăng ký thi.
Kỳ thi sát hạch của Đan Minh nhất định phải thi từ cấp 1, không được nhảy cấp.
Nội dung của kỳ thi cấp 1 là luyện thuốc.
Là loại Dưỡng Sinh đan đơn giản nhất.
Người bình thường có thể sử dụng Dưỡng Sinh đan, nó là loại thuốc kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức khỏe, chứ
không phải những loại thực phẩm chức năng lừa đảo người già trôi nổi trên thị trường.
Doanh Tử Khâm cảm thấy vô vị, cố tình cải tiến một chút, luyện ra đủ loại mùi vị, đem theo bên người như kẹo.
Cô khá thích vị sô cô la.
Sau khi đăng ký xong, Doanh Tử Khâm nhận được điện thoại của Ôn Phong Miên.
Nghe bố nói xong, cô hơi suy tư giây lát: “Vâng, giờ con sẽ qua xem ngay, nghe mô tả thì không khó chữa lắm.”
Doanh Tử Khâm dựa vào bệnh trạng của bà Từ, suy nghĩ một lúc, rồi đến phòng dược liệu mua ít thuốc.
Chỉ trong chốc lát đã tiêu không ít tiền.
Dù sao thì mệnh giá tiền trong giới cổ y và giới cổ võ so với bên ngoài đều nhỏ hơn 10 lần.
Cô phải về bảo bố thanh toán cho.
Vân Sơn đi theo sau Doanh Tử Khâm, liên tục quan sát động tĩnh xung quanh.
Cách Đan Minh không xa, bọn họ đi qua một khu vườn.
Có một bà cụ đang ngồi trước cửa khu vườn, bà cụ đã nhiều tuổi, tóc bạc phơ.
“Cô bé à, có thể giúp bà xử lý cỏ dại trong vườn được không.” Bà nghe thấy tiếng bước chân, run rẩy ngẩng đầu
lên: “Bà già rồi, mắt hoa hết cả, nhìn không rõ nữa.”
Vân Sơn ngẩn người, anh ta còn chưa kịp mở miệng, đã thấy bước chân của cô gái chững lại, cô gái đã bước đến chỗ
bà cụ trước một bước.
Anh ta vội vàng bám theo, đến khi bước vào không khỏi sững sờ.
Đây là một mảnh đất mới được khai khẩn chưa lâu, mầm xanh của cây cối mới nhú ra.
Nhìn thế này căn bản không thể phân biệt được cây gì với cây gì.
“Cụ, cụ ơi, cỏ dại là cái nào?”
“Mắt kém lắm, không nhìn thấy.”
Vân Sơn: …”
Doanh Tử Khâm cúi xuống, ánh mắt thoáng dao động.
Cô ngửi ngửi, tay ấn xuống một cái cây.
“Doanh tiểu thư, lỡ như nhổ phải…” Vân Sơn còn chưa nói hết câu, Doanh Tử Khâm đã lanh lẹ nhổ bật cái cây lên.
Vân Sơn giật thót, vô thức quay đầu lại nhìn bà cụ.
Bà cụ không hề có phản ứng gì, ngược lại còn gật đầu, tựa như rất hài lòng.
Vân Sơn thở phào: “Doanh tiểu thư, sao cô phân biệt được thế?”
Anh ta vốn là cổ võ giả, thị lực vượt xa người bình thường, nhưng anh ta quả thật không nhìn ra sự khác biệt.
“Ừm, anh không nhận ra được đâu.” Doanh Tử Khâm tiếp tục nhổ cây cỏ dại tiếp theo: “Những loại thảo dược này
ban đầu chẳng khác gì cỏ dại, cần phải dùng mắt, mũi, tại đồng thời phán đoán, thiếu một cái cũng không được.”
Ngừng một lúc, cô khẽ than: “Dược liệu hiếm thật đấy.”
Ban nãy cô vừa nhìn qua, chỉ một mảnh ruộng thuốc này thôi đã có đến mười cây Hỏa Liên quả. Một cây Hỏa Liên
quả trưởng thành đem bán trên diễn đàn NOK, cũng phải từ một triệu đô la Mỹ trở lên.
Không, chắc là phải hơn thế.
Vân Sơn không ngờ nơi này trồng thảo dược, anh ta hỏi: “Doanh tiểu thư, trong tay thiếu gia có định mức, có thể
quy hoạch giúp cô mười thửa ruộng thuốc lớn, nếu cô cần, tôi sẽ đi báo cáo với thiếu gia ngay.”
Ruộng để cổ y trồng thuốc đều là loại