Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ngoài ra vẫn còn hai vị cổ y ngang hàng với cô ta, y thuật cũng cao siêu như thế.
Một người là Mộng Thanh Tuyết của nhà họ Mộng, năm nay 1hai mươi tư tuổi.
Người còn lại là Phục Trầm của nhà họ Phục, năm nay hai mươi sáu tuổi.
Những thiên tài này của giới cổ y kiểu 0gì cũng đều hơn hai mươi tuổi, hơn nữa còn đều được các thế gia cổ y bồi
dưỡng, cho tiếp xúc với cổ y từ sớm.
Viện phó Từ tất nhiên quen1 biết Doanh Tử Khâm, biết cô là con gái nuôi của Ôn Phong Miên, trước đây từng cùng
Ôn Phong Miên sinh sống ở một huyện nghèo.
Chỉ e đến2 giới cổ y còn chưa tiến vào, thì chữa làm sao được?
“Tiểu Từ, đây chính là cô Doanh mà tôi nói.” Ông cụ cũng tỏ thái độ rất cung kính v6ới Doanh Tử Khâm: “Cô ấy có
thể chữa khỏi cho vợ cậu.”
Viện phó Từ không khỏi cười khổ: “Nguyên lão, ngài không phải đang đùa tôi đấy ch9ứ? Ngài muốn mời cũng
phải mời một vị có tuổi đến chứ.”
“Đùa với cậu? Tôi đùa khi nào?” Ông cụ trừng mắt lên, nổi giận: “Tôi nói rồi, y thuật của cô Doanh không hề thua
kém cổ y của giới cổ võ.”
“Viện phó Từ, có thể vào trong xem trước được không.” Ôn Phong Miên mở lời: “Yểu Yểu còn trẻ, trong lòng ngài
lo lắng, tôi có thể hiểu được.” Viện phó Từ gật đầu, vội vàng nói: “Cô Doanh, không phải tôi có ý kiến gì với cô, chỉ
là…”
“Tôi hiểu.” Doanh Tử Khâm không hề để tâm: “Vào trong trước đã.”
Tuổi tác của cô đúng là khiến người khác phải hoang mang.
Nhưng như vậy cũng tốt, có thể bớt được kha khá phiền phức.
Viện nghiên cứu của nhà họ Kỷ rất giàu có, bằng không cũng không thể trang bị được nhiều thiết bị thí nghiệm đến
vậy.
Vì để bố cô có thể thanh toán tiền mua thuốc cho mình, kiểu gì cũng phải giúp bố cô thừa kế viện nghiên cứu mới
được.
Đoàn người tiến vào trong.
Bà Từ vừa trải qua một trận đấu kịch liệt, lúc này mới uống thuốc ngủ thiếp đi.
Doanh Tử Khâm bắt mạch cho bà Từ, cổ truyền vào trong kinh mạch của bà một phần nội kình rất mỏng của mình.
Giây lát sau, cô lên tiếng: “Cơn đau của bà ấy diễn ra vào ba thời điểm, buổi sáng từ tám giờ đến chín giờ, buổi
chiều từ ba giờ đến bốn giờ, buổi tối từ mười giờ đến mười một giờ.”
“Có lúc hai giờ đêm, sẽ tỉnh lại nôn ra máu.”
Thân hình viện phó Từ chao đảo, gần như không thể tin vào tai mình: “Cô Doanh, cô thật thần kỳ!”
Giờ thì ông đã hoàn toàn tin rồi.
“Không phải bệnh gì nghiêm trọng.” Doanh Tử Khâm lấy ra đan dược đã luyện xong từ lúc ở giới cổ y: “Chia làm
ba lần uống.”
Viện phó Từ đón lấy hộp thuốc, cẩn thận dè dặt hỏi: “Bây giờ đút luôn có được không?”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Có thể khiến bà ấy tỉnh lại.”
Viện phó Từ nghe thấy thế, lập tức cầm cốc nước ấm đã chuẩn bị sẵn lên, bón cho bà Từ viên thuốc đầu tiên.
Còn chưa đến một phút sau, bà Từ chậm rãi tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, bà đã nhìn thấy cô gái vẫn còn đang ngồi bên giường bắt mạch cho mình, lập tức sững người: “Lão
Từ, hình, hình như tôi nhìn thấy thiên sứ rồi.”
Viện phó Từ: “…”
Không phải vợ ông ngốc rồi đấy chứ.
“Những cái khác đã không còn gì đáng ngại.” Doanh Tử Khâm nói: “Nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
“Cô Doanh, thật sự cảm ơn cô quá.” Viện phó Từ liên mồm nói cảm ơn: “Các nghiên cứu viên ở chỗ tôi và hai viện
phí khác, nhất định sẽ bỏ phiếu cho Phong Miên, có điều…”
Ông nhíu mày: “Nhan Nhược Tuyết thật không đơn giản, rất có khả năng đến cuối cùng sẽ hòa phiếu.”
“Không sao.” Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Hẹn thứ sáu gặp.”
Nhan Nhược Tuyết đợi suốt mấy ngày, cũng không đợi được câu trả lời của viện phó Từ, trong lòng khó tránh khỏi
bồn chồn.
Nhưng bệnh của bà Từ đúng là chỉ có cổ y mới chữa được.
Nhan Nhược Tuyết thật sự không lo viện phó Từ hối hận.
Nghiên cứu viên chính thức của nhà họ Kỷ tổng cộng có 2279 người, trong đó có bảy vị viện phó. Một phiếu của
viện phó bằng mười phiếu của các nghiên cứu viên bình thường.
Buổi bỏ phiếu cuối cùng sẽ được tổ chức ở nội viện, ngoài những ứng cử viên thừa kế, chỉ có viện trưởng và viện
phó có mặt.
Các nghiên cứu viên đều ở bên ngoài, sử dụng thiết bị để bỏ phiếu, sau đó tiến hành tổng hợp kết quả. Bên phía
bổn gia nhà họ Kỷ chỉ phái một đội trưởng đội hộ vệ qua.
Đội trưởng đội hộ vệ không biết về những thứ này, chỉ phụ trách giám sát.
Doanh Tử Khâm và Ôn Phong Miên ngồi ở bên phải, cô liếc mắt nhìn thời gian, định nghỉ ngơi một lát trước.
“Bộp” một tiếng, có tiếng sách đập xuống bàn.
“Biết tôi và An Hòa đều bị Đại học Đế đô khai trừ rồi, cô đắc ý lắm phải không?” Nhan Nhược Tuyết ngồi xuống
phía đối diện, bật cười lạnh lùng: “Thật mong lát nữa cô vẫn còn đắc ý được như thế.”
Nếu cô ta giành được vị trí người thừa kế, việc đầu tiên cô ta làm sẽ là đuổi những kẻ cô ta không vừa mắt ra khỏi
nhà họ Kỷ.
Doanh Tử Khâm ngước mắt lên, không để ý đến cô ta, quay đầu sang hỏi: “Bố, có bịt tai không?”
Ôn Phong Miên xoa xoa Thái Dương, bất lực nói: “Không có, Yểu Yểu, con có muốn về ngủ không?”
Doanh Tử Khâm yên lặng.
Cô đã quen với việc hỏi xin Phó Quân Thâm bịt tai rồi.
Bỏ đi.
Doanh Tử Khâm dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng bao lâu người đã đến đông đủ, viện trưởng ngồi ở ghế đầu: “Tất cả quy tắc đã được công bố rõ ràng từ
trước, vậy thì cũng không cần phải nói nhiều nữa, bắt đầu bỏ phiếu luôn thôi, viện phó Lưu, bắt đầu từ chỗ anh.”
Mỗi viện phí quản lý một khu vực.
Mấy vị viện phó bỏ phiếu xong, các nghiên cứu viên thuộc khu vực họ phụ trách cũng bầu theo.
Trên màn hình lớn rất nhanh xuất hiện kết quả số phiếu bầu.
No. 1: Nhan Nhược Tuyết, 789 phiếu
No. 2: Ôn Phong Miên, 569 phiếu
Kém hơn hai trăm phiếu, khoảng cách quả thật rất lớn.
Bốn ứng cử viên thừa kế khác không có quá nhiều khả năng cạnh tranh.
Nhan Nhược Tuyết khẽ phì cười.
Cô ta ở nhà họ Kỷ bao nhiêu năm đã tốn không