Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Thể này mà gọi là núi cao còn có núi cao hơn? Đằng ấy ơi, đằng ấy quên mất khi kết quả thi đại học của Doanh thần
được tung ra, mười trường đại học1 hàng đầu đều chúc mừng cô ấy sao? Chỉ là Doanh thần không đi mà thôi.”
“À, đúng rồi, Doanh thần cũng là người duy nhất là sinh viên tất c0ả các khoa của Đại học Để đổ đấy, tôi nói không
sai, phải không?”
“Luôn có những kẻ cứ thích tung hô người ngoài, dìm hàng bản thân.”
1
“Lần đầu tiên Đại học Norton xuất hiện, mong chờ truyền hình trực tiếp!”
Lý lịch cá nhân đều là sinh viên tự giao lên.
Juan là2 sinh viên khoa chiêm tinh, đương nhiên không thể nói cậu ta biết xem bói, biết xem thước trắc tinh, suy
đoán vận thế được.
Vì vậy, cậu ta6 đặc biệt viết thân phận sinh viên của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu, và vài giải thưởng
quốc tế mà bản thân giành được vào.
Cậu t9a thực sự thể không ngờ rằng, trình độ học vấn và sở trường của mình không khiến người nước Hóa chấn
động.
Đây là lần đầu tiên Juan tiếp xúc với Weibo.
Sau khi đọc các bình luận trên mạng, cậu ta cau mày: “ISC?”
“Là một cuộc thi mà học sinh trung học ở khắp nơi trên thế giới có thể tham gia.” Andy nói: “Không phải là một số
sinh viên năm nhất năm nay có tham gia cuộc thi ISC à? Có điều không ai vào khoa chiêm tinh của chúng ta cả.”
Juan mất hứng thú.
Thì ra chỉ là một cuộc thi dành cho học sinh trung học phổ thông.
Tất cả các khoa của Đại học Đế độ không thể sánh được với khoa chiêm tinh của Đại học Norton. Căn bản là không
cùng một đẳng cấp.
“Chúng ta đi theo thôi.” Juan nhìn chằm chằm phía trước, hơi mắt híp: “Không được để Adele và Ôn Thính Lan ở
một mình với nhau.”
Quan trọng nhất là kế hoạch của cậu ta vẫn cần được hoàn thiện
Phố ăn vặt chỉ cách Đại học Đế đô tầm ba cây số, rất nhanh họ đã đến nơi.
Ôn Thính Lan nhìn Doanh Tử Khâm dẫn theo Adele ăn từ đầu phố đến cuối phố: “…”
“Đàn em Doanh, vẫn còn hai xâu kẹo hồ lô, tôi tranh mua được rồi.” Lê Hàn chạy từ cửa hàng đối diện tới: “Đây,
hai người ăn đi.”
“Cảm ơn chị Lê, cảm ơn chị.” Adele nhận lấy xấu kẹo hồ lô, rồi rút một thỏi vàng từ trong cặp ra, đập vào tay Lê
Hàn: “Sau này hoan nghênh chị đến Đại học Norton chơi với em. Mèo nhà em sờ sướng lắm.”
Cô ấy vừa cười liền lộ hai chiếc răng khểnh dễ thương.
Lê Hàn nhìn thỏi vàng trong tay, lần đầu tiên rơi giọt nước mắt nghèo khổ: “…”
Đây mới là thế giới của phú bà ư?
Cuối cùng, sinh viên nào của Đại học Đế đô cũng bị Adele cố dúi cho một thỏi vàng.
“Đàn em Doanh, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cô ấy lại nói tám tỷ đô la Mỹ không nhiều rồi.” Lý Hàn thấp giọng
nói: “Nhìn cách tiêu của cô ấy, tám tỷ đô la Mỹ không đủ đâu.”
Vừa rồi, Adele đã vung tay, trả tiền cho tất cả những ai ở khu phố ăn vặt.
Có cản cũng không cản được.
Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm.
Có lẽ cô và Ôn Thính Lan đều có tiềm chất thu hút những kẻ phá gia chi tử nhỉ?
Đúng là người một nhà.
Doanh Tử Khâm, Lê Hàn và mọi người tiên sinh viên của Đại học Norton đến phòng tổng thống của khách sạn
Queen.
“Hây hây!” Adele vẫy tay: “Lan Lan, chị Doanh, hẹn gặp lại trong chương trình ngày kia.”
Cho đến khi xách vali trở về nhà, Ôn Thính Lan vẫn không nói một lời nào.
Cậu thực sự chưa bao giờ gặp một cô gái như Adele.
Ôn Phong Miên đặt tờ báo xuống: “Dũ Dũ về rồi ư? Con đi tắm trước đi rồi ra ăn cơm.”
Ôn Thính Lan đặt vali xuống, lên tầng tắm rửa.
Ôn Phong Miên vào phòng bếp.
Doanh Tử Khâm đi theo phụ ông.
Ôn Phong Miên cất lời: “Yểu Yểu, tin nhắn WeChat mà con gửi hôm nay là…?” Lần đầu tiên, ông cảm thấy không
hiểu lắm. “Thì là…” Doanh Tử Khâm ngập ngừng nâng đôi mắt phượng lên: “Chắc là bố sắp có con dâu rồi.”
Ôn Phong Miên thực sự kinh ngạc: “Cô gái nhà nào thích thằng bé vậy? Sao lại thích?”
Là cha, tất nhiên ông hiểu con trai mình.
Trong mắt Ôn Thính Lan, ngoài Doanh Tử Khâm và ông ra thì chỉ còn lại một loại người.
Với cậu mà nói, nam hay nữ không có gì khác biệt cả.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lúc: “Sinh viên Đại học Norton, nhỏ hơn Tiểu Lan một khóa. Hai đứa từng cùng
nhau làm nổ phòng thí nghiệm.”
Ôn Phong Miên gật đầu.
Thế thì cũng khá hợp đấy.
Hai mươi phút sau.
Ôn Thính Lan tắm xong, vừa lau tóc vừa lấy điện thoại ra nhìn, đi ra ngoài phòng khách.
Cho đến khi một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng cậu, giọng điệu trêu đùa: “Em trai?”
Ôn Thính Lan rất cảnh giác, lập tức tắt máy, quay đầu lại: “Anh đến lúc nào?”
“Không có gì.” Phó Quân Thâm nhướng mày, đưa tay nới lỏng cổ áo, cười nói: “Anh không thấy gì cả, ừm, không
nhìn thấy ghi chú đâu, thật đấy.”
Ôn Thính Lan: “…”
Cậu sắp 18 tuổi rồi, sao Phó Quân Thâm cứ trêu chọc cậu như trêu trẻ con vậy?
Làm sao mà chị cậu chịu được nhỉ?
Đúng là không biết xấu hổ.
Mặt Ôn Thính Lan vô cảm, không để ý đến Phú Quận Thâm, đi vào bếp giúp Ôn Phong Miên bưng đồ ăn ra.
Phó Quân Thâm bước vào phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh cô gái, thấp giọng cười: “Em trai em giống hệt em.”
“Gì cơ?” Doanh Tử Khâm chỉ đáp lại một tiếng.
Cô