Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Juan rất rõ ràng, không nói Đại học Đế đô dù là Đại học Helga lớn thứ hai thế giới cũng không mở loại khóa học lắp
ráp súng như 1này.
Bởi vì quá nguy hiểm.
Cũng chỉ có Đại học Norton mới mở khóa học như vậy.
Người bình thường mà biết b0ắn súng đã là rất giỏi rồi còn lắp ráp súng ư?
Juan cũng tìm hiểu một chút về Doanh Tử Khâm, biết rằng sau khi kết quả t1hi đại học của cô được công bố, Đại
học Norton đã mời cô về, nhưng cô không đi.
Cậu ta cũng thấy tiếc thay cho cô.
Sau khi vào Đại học Norton, sẽ thấy rằng các trường khác chỉ là một giọt nước trong đại dương.
Khi Juan vừa đưa ra yêu6 cầu, không chỉ là Ôn Thính Lan mà sắc mặt của Lê Hàn và những người khác đều hơi
trầm xuống.
Chỉ có Tần Linh Du là liếc9 nhìn Juan một cái, khoanh tay, tặc lưỡi.
Đây nên gọi là gì?
Chính là thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không cửa lại thích đâm vào.
Cô ấy cũng chưa từng thấy có người nào lại vội vàng tìm cái chết như thế
“Em và Thính Lan so tài đi, em cũng học khoa cơ khí.” Adele giơ tay lên: “Như vậy là công bằng rồi.”
Nam sinh viên lúc này lại lên tiếng: “Adele, em mới là sinh viên năm nhất thôi, mới đi học không được bao lâu, kỹ
năng thực hành sao có thể so với sinh viên năm hai được? Đừng có gây rối nữa.”
Adele còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị chặn lại bởi cái nhìn của cô gái.
Doanh Tử Khâm thu hồi ánh mắt, đưa tay đặt lên hòm linh kiện cơ khí, dùng ngón tay gõ nhẹ: “Đừng bận tâm,
chúng ta hãy bắt đầu thôi.”
Juan lại mỉm cười, lấy một hòm linh kiện khác: “Cô Doanh thật sảng khoái.”
Khi cả hai người đã sẵn sàng, Tần Linh Du nói: “Tôi đếm ngược đến ba, ba, hai, một… bắt đầu!”
Hai bộ hẹn giờ ở bên trái và bên phải của màn hình lớn lần lượt đếm ngược.
Juan lấy lại bình tĩnh, bắt đầu lắp ráp.
Tuy rằng cậu ta không phải người của khoa cơ khí nhưng lắp ráp súng ống là kỹ năng cần có của gia tộc Herschel,
cậu ta không hề sợ. Cho đến khi cậu ta nghe thấy tiếng thở hổn hển của những người xung quanh. Juan mới giật
mình, ngẩng đầu nhìn về phía cái bàn đối diện. Chỉ một cái liếc mắt, biểu cảm trên gương mặt cậu ta đã biến đổi.
Đôi tay của cô gái nhanh thoăn thoắt, cô còn chẳng cần nhìn đến bản vẽ.
Giây trước vừa cầm linh kiện lên, giây sau đã có thể lắp vào đúng chỗ. Dù là sinh viên tại hiện trường, hay là cư
dân mạng đang xem chương trình phát sóng trực tiếp đều có thể thấy rằng chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, Doanh
Tử Khâm đã lắp ráp xong được hai phần ba.
Tất cả đều kinh hãi.
[ội vãi, Doanh thần lắp được sống thật à?!]
[Đưa cảnh này của Doanh thần lên màn hình chung đi!]
[Vẫn phải nói một câu rằng, trên đời này, không có gì là Doanh thần không biết! Cô ấy luôn có thể mang đến cho
chúng ta những điều bất ngờ.]
Juan hoàn toàn không ngờ đến.
Rốt cuộc thì cậu ta cũng chỉ mới mười chín tuổi, tính cách vẫn chưa kiên định, tay hơi run một chút, không cẩn thận
đã lắp nhầm một linh kiện.
Trong khi cậu ta còn đang tháo ra để lắp lại, Doanh Tử Khâm đã lắp ráp xong linh kiện cuối cùng.
Đồng hồ đếm ngược bên phải dừng ở 4 phút 29 giây.
Doanh Tử Khâm cầm khẩu súng lục đã lắp ráp hoàn chỉnh, giơ tay lên.
Họng súng lạnh lùng nhắm thẳng vào giữa trán Juan.
Sắc mặt của Juan biến đổi.
“Am!”
Ngay lúc này, cò súng được kéo, một tiếng động vang lên.
Trái tim của Juan lập tức nhảy lên tận cổ, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi lạnh. Sắc mặt cậu ta trắng bệch, ngồi
không vững, ngã khỏi ghế đầu, lăn ra đất.
[Ha ha ha ha!]
[Tư thế bắn súng của Doanh thần ngầu quá, tôi còn tưởng là bắn thật cơ.]
[Không phải chứ? Cậu ta bị Doanh thần của tôi dọa sợ ư?].
“Không cần sợ.” Doanh Tử Khâm bỏ súng xuống, nhướng mắt: “Bên trong không có đạn, cậu căng thẳng quá thôi.”
Dù sao vẫn là một chương trình phát sóng cho công chúng xem, không thể nào xuất hiện thương vong.
Hai chân của Juan đã mềm nhũn, một nam sinh bên cạnh phải dìu cậu ta ngồi lại lên ghế.
Cậu ta vẫn toát mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch. Cậu ta là sinh viên năm hai, cũng đã tham gia lớp huấn luyện cận
chiến, nhưng khả năng thực chiến vẫn còn khá kém, chỉ đến khi lên năm ba thì cậu ta mới có thể đi làm nhiệm vụ
cùng với bộ phận hành động.
Đây là lần đầu tiên Juan bị súng chĩa thẳng vào người, song cậu ta cũng không cần thiết phải phản ứng mạnh như
thế.
Cậu nam sinh khó hiểu: “Juan, sao cậu lại sợ hãi như vậy?”
Sắc mặt Juan tối sầm.
Chỉ có bản thân cậu ta biết rằng vừa rồi Doanh Tử Khâm có lẽ đã thực sự muốn giết mình. Luồng sát khí lạnh như
băng đó khiến sống lưng cậu ta lạnh toát.
“Đội hai được mười điểm.” Tần Linh Du nói: “Tiếp theo, phần thi thứ hai, liên quan đến vũ khí mà các bạn vừa lắp
ráp, chúng tôi sẽ cung cấp một khẩu súng giả để các bạn thực hiện thao tác bắn đơn giản, bây giờ là phần rút
thăm.”
Sau khi màn hình lớn chuyển động vài lần, có hai cái tên hiện lên.
Adele Milton.
Doanh Tử Khâm.
“Vì vừa rồi Doanh thần của chúng ta đã tham gia thi đấu rồi nên lần này sẽ đổi thành Ôn Thính Lan.” Tần Linh Du
nhướng mày sau khi nhận được thông báo từ hậu trường của tổ chương trình: “Các bạn hãy chuẩn bị một chút,
nhân viên của chúng tôi sẽ mang dụng cụ tới.”
“Em có một câu hỏi.” Adele giơ tay lên: “Có thể chủ động nhận thua không?”
Tần Linh Du gật đầu: “Theo quy tắc thì có thể.”
Hai mắt Adele sáng lên: “Vậy em nhận thua, em không lợi hại bằng A Lan. Chị Tần, chị cộng luôn điểm cho đội hai
đi ạ!”
Ôn Thính Lan nhíu mày: “Adele, như vậy không hay đầu, cứ thi đấu thử xem.”
Sao cậu có thể để một cô gái nhận thua rồi tặng không điểm cho đội hai?
“Vậy thì có sao, đây là người ta thích anh mà.” Adele một tay chống cằm, một tay vỗ bàn: “Em còn không ngại thì
anh ngại cái gì.”
Cổ họng của Ôn Thính Lan thắt lại, cậu vô thức quay đầu: “Chị, em không hề, em.”
Doanh Tử Khâm đang nghịch khẩu súng vừa lắp ráp xong trong tay, bình tĩnh nói: “Không sao, em đỏ mặt kìa. Chị
không thấy gì cả, thật đấy.”
Ôn Thính Lan: “…”
Cậu biết là chị gái mình cũng học thói xấu của ai rồi.
Gần mực thì đen.
[ối trời, cô em này dễ thương quá, thật sự muốn ôm cô ấy một cái.]
[Doanh thần, nhanh nhanh nhanh, đính hôn đính hôn thôi, không cần lo chuyện tìm em dâu nữa.]
[Ù ôi, em trai đã có đối tượng rồi, Doanh thần thì sao đây? Cố lên chút đi, đừng để thua em trai!]
Tất nhiên là các học viên không nhìn thấy những bình luận liên tiếp trên sóng trực tiếp kia.
Thế nhưng, hành động của Adele đã khiến gương mặt của Juan tối sầm lại.
Cậu ta nghiến răng, kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng. Tuy rằng khả năng bắn súng của Adele yếu hơn Ôn Thính Lan
một chút, nhưng làm sao có thể thẳng thừng như vậy? Cậu ta chẳng thấy thằng nhóc này có cái gì tốt.
Trong phần thi tiếp theo, nhóm của Juan chỉ giành được mười điểm.
Mười điểm này là do Ôn Thính Lan lại tiếp tục thi đấu với Adele, cậu đã nhanh hơn một bước, chủ động nhận thua.
Trong đội hai, Lê Hàn và hai người khác đều không phải làm gì nhiều, chỉ nhìn hai chị em nhà họ hoàn thành phần
thi một cách áp đảo.
Tỷ số cuối cùng là 10:140.
Chênh lệch quá lớn.
“Cuộc thi học thuật hôm