Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Berg say mê nghệ thuật, mỗi khi anh ta lên cơn sẽ đóng cửa phòng tranh cả tháng, tự giam mình trong đó, cách ly
hoàn toàn với thế giới.
<1br>ISC không liên quan gì đến nghệ thuật, anh ta còn không biết đến nó chứ đừng nói là để ý đến nó.
Nhưng kể từ sau lần trước anh ta0 rời thành phố Hộ, trong lúc vẽ tranh, anh ta luôn nhớ phải gửi tin nhắn cho
Doanh Tử Khâm. Hơn một năm nay, Berg thật sự vẫn chưa gặp ai có1 thể vẽ tranh giống Chino Feng như Doanh
Tử Khâm. Chỉ tiếc Doanh Tử Khâm luôn bận rộn, hai người họ vẫn chưa có dịp để gặp mặt lần nữa.
2
Lần này thật trùng hợp, cũng may là anh ta tinh mắt.
Nhìn khuôn mặt phóng to của Berg, tất cả mọi người trên sóng trực tiếp và t6rong hội trường đều im lặng.
Berg Bryan là ai?
Cho dù không biết thì Tần Linh Du cũng vừa giới thiệu vô cùng rõ ràng rồi. Ấy9 vậy mà bây giờ, anh ta lại nói
muốn bái Doanh Tử Khâm làm sư phụ.
Cú sốc đột ngột khiến mọi người không thể tỉnh táo trở lại.
Lê Hàn quay đầu, giống như bị sét đánh hỏi: “Em… em Doanh?”
Đàn em được yêu thích nhất Đại học Đế đô của bọn họ, sao tự nhiên lại có thể vẽ tranh sơn dầu vậy?
Thế này thì mặt mũi của các đàn anh đàn chị của khoa nghệ thuật biết để vào đâu?!
Ngay cả Ôn Thính Lan cũng phải suy nghĩ một chút, mới nhớ ra ngày hội nghệ thuật mà Thanh Trí tổ chức vào
năm ngoái. Chị gái của cậu đã áp đảo cả trường cấp ba, giành được mười mấy giải nhất. Chuyện của chị cậu thì
nhiều lắm, cậu không thể nhớ hết được. Dù sao điều này cũng không có ảnh hưởng
Vẻ mặt của Juan tan nát, gần như không thể tin được
Doanh Tử Khâm gật đầu, lễ phép trả lời: “Đến lúc tốt nghiệp đại học thì tôi sẽ có thời gian rảnh.”
Đối với cô mà nói thực sự không trùng hợp lắm. Thành tựu nghệ thuật của Berg không hề tầm thường, năm nay
anh ta còn chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng đã tìm ra sắc thái riêng của bản thân.
Nếu cô dạy thêm ngược lại sẽ hại anh ta.
“Haiz vẫn còn ba năm nữa ” Berg Berg rất bất đắc dĩ “Hay là cô vẽ cho tôi một bức tranh khác?
?
Doanh Tử Khâm suy nghĩ trong chốc lát: “Cái này thì có thể, tặng anh miễn phí.”
Hai người mỗi người nói một câu, cuối cùng cũng khiến cộng đồng mạng miễn cưỡng phản ứng lại.
[Tội vãi linh hồn! Chúng tôi đều choáng cả rồi.]
[Khi người ta còn đang học song song hai trường thì Doanh thần đã trở thành giáo viên của giáo viên rồi.]
[Xin lỗi chứ, dù là câu nói núi cao vẫn còn núi khác cao hơn rất đúng, nhưng rõ ràng hoàn toàn không có giá trị
trước mặt Doanh thần.]
“Doanh đại sự, cô chờ chút nhé.” Berg đột nhiên nhớ ra người bạn tốt của mình: “Tôi đi gọi Bart, Bart cũng đã lâu
không thấy cô.”
Doanh Tử Khâm còn chưa mở miệng, Berg đã vội vàng rời đi.
Người giáo viên của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu cũng thấy rất hoang mang.
Vài phút sau, có hai người quay lại.
Bart trông có vẻ nghiêm túc hơn Berg, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái, anh ta liền cầm lấy máy tính một cách hào
hứng: “Doanh đại sự, khi nào cô có thể dạy tôi đàn dương cầm?”
Tất cả mọi người: “…”
Tần Linh Du hít một hơi thật sâu, cũng hơi choáng váng: “Bart Heber, nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng ở châu âu, cũng
là giảng viên danh dự tại Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu.”
Juan đã không thể hô hấp bình thường nữa, cậu ta chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Một ông Berg còn chưa đủ, còn thêm ông Bart?
Thế giới quái quỷ gì thế này?
Adele vỗ tay, hai mắt lóe sáng: “Chị gái thật là lợi hại.”
Cô ấy cũng lợi hại, cho nên cô ấy và Doanh Tử Khâm là người một nhà.
Đúng, là đạo lý này.
Juan hoàn toàn bị đả kích, vô cùng hối hận khi đã để tổ chương trình kết nối với Học viện Nghệ thuật Hoàng gia
châu âu.
Cậu ta không những không thể hiện được phong thái mà còn bị đè bẹp nữa.
“Đã sắp đến giờ ăn trưa rồi.” Sau khi quay xong cảnh đi dạo vườn trường, Tần Linh Du nói: “Hôm nay sẽ không
cung cấp cơm trưa, cũng không cung cấp tiền mặt, các bạn phải tự mình kiếm tiền.”
“Các bạn kiếm được bao nhiêu tiền thì ăn trưa từng ấy tiền.”
Nếu cứ theo dõi học thuật mãi, cư dân mạng cũng sẽ chán.
Kiếm tiền cũng thể hiện khả năng độc lập tự chủ.
Juan nhíu mày: “Tại sao lại còn có yêu cầu như thế nữa?”
Cái chương trình dở hơi gì thế này.
Một đoàn người đi sang phố Tây – con phố đồ ăn vặt, cả quãng đường sắc mặt Juan tối sầm lại.
“Chúng tôi đã chuẩn bị một gian hàng cho mọi người.” Tần Linh Du rất thản nhiên nói: “Mọi người có thể bắt đầu
bất cứ lúc nào, nhân viên công tác sẽ không giúp đỡ.”
“Juan, chúng ta kiếm tiền bằng cái gì?” Một nam sinh cùng khoa chiêm tinh nói: “Chúng ta không mang theo gì cả.”
“Ai nói không mang?” Juan móc ra một bộ bài Tarot: “Xem bói kiếm tiền.”
Nam sinh nghỉ thấy cũng đúng nên lập tức dựng một tấm biển.
Trên đó viết “Xem bói bài Tarot, tám trăm/lần.”.
Bên phía đội hai, Ôn Thính Lan và Lê Hàn đã nhìn thấy Doanh Tử Khâm lấy ra khỏi balo một xấp ảnh ký tên.
Một số là của Tần Linh Du, một số là của Thượng Diệu Chi.
Mỗi bức ảnh ký tên của hai ngôi sao lưu lượng hàng đầu này, hàng qua tay thôi cũng đã có giá năm trăm tệ trên
trang web buôn bán đồ cũ.
Đừng nói những người khác, ngay cả tổ chương trình và bản thân Tần Linh Du cũng không ngờ đến.
Tần Linh Du: “… Cô mang theo người như thế không thấy nặng à?”
Tuy rằng Doanh Tử Khâm là CEO của Truyền thông Sơ Quang, quả thật không thiếu mấy bức ảnh có chữ ký thế
này. Nhưng có ai lại bỏ đồng ảnh đó trong ba lô bao giờ?
Doanh Tử Khâm từ từ bày hết xấp ảnh ra: “Đây là tiền.”
Tiền thì sao lại nặng được.
Thật là kỳ quái.
Tần Linh Du: “…”
Ôn Thính Lan đi đến, ngồi xuống cạnh Doanh Tử Khâm, bày ra hai mã QR, cả Alipay và WeChat.
Ở phương diện này, cô ấy cần phải học tập thêm hai chị em họ.
Phòng truyền hình trực tiếp nổ tung trong phút chốc.
[ội vãi đạn, có ai đang ở phố Tây không, mau đi mua đi kìa!]
[Tôi tới đây, tới đây, bắt taxi, mười phút nữa có mặt.]
[Ai cách Đế độ hơn 1000 km là đắng rồi.]
Chẳng mấy chốc, phố Tây đã chật cứng người.
Có cả nam và nữ sinh, bọn họ đang xếp hàng một cách ngay ngắn.
Doanh Tử Khâm bán không hề đắt.
Mười đồng một tấm.
Những người có thể chạy đến đây đều là những người hâm mộ cuồng nhiệt của Tần Linh Du và Thương Diệu Chi.
Truyền thông Sở Quang xưa nay không bao giờ lợi dụng người hâm mộ của các nghệ sĩ để kiếm tiền, càng không
để tình trạng này xảy ra.
[Ôi trời ơi, mười đồng! Mười đồng thôi đã mua được một bức ảnh có chữ ký của bảo bối rồi.]
[Nhớ giám sát nhau, không ai được bán lại bức ảnh có chữ ký hôm nay với giá cao đầu đấy.]
Không mất nhiều thời gian, hàng trăm bức ảnh có chữ ký mà Doanh Tử Khâm mang đến đã được bán hết sạch.
Đám đông cũng tản đi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người cao gầy xuất hiện trong phạm vi của máy quay.
Cư dân mạng cũng có thể thấy rõ ràng.
“Xin lỗi.” Doanh Tử Khâm không ngẩng đầu: “Bán hết rồi.”
“Chà, anh không mua của bọn họ.” Giọng nói lười biếng quen thuộc vang lên, sau đó nghe thấy giọng nói của