Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Cho dù bạn may mắn mua được bộ bài Tarot thực sự nhưng nếu không có thầy bói chân chính hướng dẫn thì cũng
chẳng bói ra được điều gì cả1.
Trước khi Juan đến nước Hoa, trưởng bối của gia tộc Herschel đã bói một quẻ về tình hình bên này, bảo cậu ta cần
phải cẩn thậ0n. Trên phương diện bói toán, dù châu âu không trải qua cuộc phán quyết phù thủy đó thì cũng không
thể nào so sánh được với phương Đôn1g. Nếu như đắc tội thầy bói ở bên này, gia tộc Herschel cũng không thể bảo
vệ được cậu ta.
Nhưng Juan biết, những thầy bói lợi 2hại nhất ở nước Hoa đều là những người già, tự lập một nhóm riêng, bình
thường sẽ không đi ra ngoài.
Cậu ta còn có thể đụng độ 6với bọn họ hay sao?
Ôn Thính Lan ngẩng đầu, cười lạnh: “Juan, cậu còn mấy cái mặt nữa? Mất mặt còn chưa đủ sao?”
Vẻ mặt 9của Juan cứng đờ, nhớ tới chương trình phát sóng trực tiếp buổi sáng, khuôn mặt cậu ta lập tức tối sầm lại.
Cậu ta nghiến răng, trong lòng thấy rất không cam lòng.
Hai chị em nhà này rõ ràng là khắc tinh của cậu ta.
“Chị, chị bói đi.” Ôn Thính Lan có tiếp xúc với các sinh viên của khoa chiêm tinh nên cũng hiểu một chút về bài
Tarot: “Chị định bói cái gì?”
Doanh Tử Khâm nói nhẹ như gió: “Bói vận đào hoa cho em.”
Ôn Thính Lan: “…”
Cậu không muốn bói lắm.
Adele lại hào hứng: “Chị ơi, bói ra chưa ạ, có phải em không?”
“Adele, đó là giả đấy!” Juan tức giận thở hổn hển: “Bọn họ không biết thì thôi, đến em còn không biết à?”
Nếu ai cũng có thiên phú về chiêm tinh thì chẳng phải khoa chiêm tinh của Đại học Norton chật ních người rồi à?
Adele liếc mắt: “Mắc mớ gì tới anh.”
Juan tức đến mức nói không nên lời.
Đúng lúc này, Doanh Tử Khâm đã lật tất cả các lá bài lên.
Juan tùy tiện đưa mắt liếc nhìn.
Lá The Tower xuôi, một lá The Magician ngược và cuối cùng là lá The Judgement ngược.
Tất cả đều không có ngụ ý gì tốt.
Đại diện cho sự uổng phí công sức và thất bại hoàn toàn.
Thế này cũng gọi là bói vận đào hoa của Ôn Thính Lan à? Juan khịt mũi nhẹ một cái, không nhìn thêm nữa, tự mình
quay trở lại khách sạn.
Trong phòng, Doanh Tử Khâm cất gọn những lá bài, nhướng mày. Thứ mà cô bói không phải là vận đào hoa của
Ôn Thính Lan mà là trạng thái của Juan ngày mai.
Adele cũng thấy được ba lá bài này mang ý nghĩa xấu, tâm trạng bỗng nhiên trầm xuống: “Chị ơi, bài thế này?”
“Tôi không biết bói đầu, đừng coi là thật.” Doanh Tử Khâm lại lấy ra một cây kẹo mút khác: “Bố tôi nấu ăn rất giỏi,
hoan nghênh cô đến nhà chúng tôi chơi.”
Sau khi Adele ăn hết cây kẹo mút, cô ấy cũng quên mất mình muốn hỏi điều gì.
Cô ấy vui vẻ lấy hết những thỏi vàng còn lại ra chia cho Lê Hàn và những người khác.
***
Ban đêm.
Nhà họ Kỷ.
Khu biệt thự.
Sau khi ăn cơm xong, Doanh Tử Khâm đứng trên ban công ngoài trời để hóng gió.
Lúc này, điện thoại vang lên hai tiếng thông báo.
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Chị gái, giới bói toán nhận được tin tức, có một con rắn nước thức tỉnh trong đầm nước lạnh ở
trên núi, nó to như một cái cây lớn và rất độc, có lẽ đã sống trên trăm năm. Nó có trí thông minh nhất định và thực
lực có thể sánh ngang với những cổ võ giả có tu vi sáu mươi năm.
[Đệ Ngũ Nguyệt]: Bọn họ dự định chiều tối mai tập hợp tiêu diệt con rắn đó để ngăn nó làm hại đến người dân.
Ông nội bảo em đi theo để rèn luyện, chị gái có đi không?
Doanh Tử Khâm hơi nheo mắt, trả lời.
[Ừm, tôi sẽ đi đi.]
Đây chính là ngọn núi ở phía sau điểm du lịch mà Juan đã chọn.
Đương nhiên, những sinh vật mà mọi người tưởng tượng ra chỉ tồn tại trong truyền thuyết như Giao Long, Phượng
Hoàng sẽ không tồn tại trên Trái đất.
Nhưng quả thật vẫn có một số sinh vật không được ghi chép lại.
Hầu hết những sinh vật này đều sống dưới đáy biển sâu, nơi nằm ngoài tầm với của tàu ngầm. Cái hồ này có thể
nuôi được một con rắn nước cứng cáp như vậy, quả là một vùng đất phong thủy quý.
Đã là đất quý phong thủy tất nhiên sẽ có cả những dược liệu hiếm có, quặng hoặc các thứ quý hiếm khác.
Bỏ thì phí.
Những thầy bói kia phấn khích không phải vì con rắn nước tỉnh dậy, mà vì kho báu tự nhiên ở đó. Doanh Tử Khâm
đang suy nghĩ thì eo của cô đã bị giữ từ phía sau.
Bàn tay của người đàn ông thật ấm áp, đầu ngón tay của anh dường như có ma lực, tạo ra một luồng điện.
Doanh Tử Khâm cầm chặt tay của anh: “Không được phép ôm em ở chỗ này. Em nhột.”
“Ủa? Nhột á?” Phó Quân Thâm không trêu chọc cô nữa, thay đổi tư thế: “Em thấy biểu hiện của anh hôm nay thế
nào?”
“Ừm…” Doanh Tử Khâm dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu: “Anh không sợ bị nhận ra à?”
Tuy rằng Phó Quân Thâm đã che chắn rất kỹ, thậm chí còn dùng cả Súc Cốt công để thay đổi đôi chút về chiều cao,
nhưng vẫn không thể đảm bảo được 100%. Dù sao mắt của cư dân mạng bây giờ rất tinh, chỉ cần một bức ảnh chụp
mơ hồ đã có thể điều tra ra được người thật là ai.
“Làm sao có thể chứ?” Phó Quân Thâm nhíu mày, kéo dài giọng nói: “Yểu Yểu, giờ anh cũng được coi là bậc thầy
dịch dung rồi. Nếu bị nhận ra thì chẳng phải uổng công học hay sao.”
Doanh Tử Khâm dựa vào ban công, dáng vẻ lười biếng: “Trưởng quan đúng là rất lợi hại.”
“Lại sắp đến Tết rồi.” Phó Quân Thâm xoa đầu cô: “Thời gian trôi qua thật là nhanh, Mục lão nói năm nay mời em
đến nhà họ Mục.”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm không từ chối: “Em thế nào cũng được.”
Ngày hôm sau.
Juan đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Hôm nay là ngày đi dạo chơi nên tổ chương trình sẽ không đi theo, ngày mai sẽ tiếp