Anh ta nhìn về phía cô gái, hiển nhiên là hy vọng cô rời đi. Có một số chuyện, quả thật không phải chuyện mà người bình thường có thể nghe được. Khoan hãy nói đến chuyện có nghe hiểu hay không, nếu nghe chuyện này rồi rất có khả năng sẽ dẫn đến tai họa chết người.
Tuy nhiên, Doanh Tử Khâm vẫn ngồi trên tảng đá ăn kẹo mút một cách thản nhiên. Cô ngắm nhìn bầu trời xanh, uể oải phơi nắng.
Người thanh niên mấp máy môi, có vẻ 9không vui, đành phải nhìn về phía người đàn ông: “Có phải là cô ấy…”
Phó Quân Thâm lạnh nhạt liếc anh ta một cái, vẫn là hai chữ đó: “Tiếp tục.” Người thanh niên rùng mình một cái, cúi đầu, nhanh chóng nói tiếp câu phía trước: “Có lẽ trong vòng một tháng là tới được, tuy ba loại thuốc còn lại không có ai nhận nhưng đã tìm ra địa điểm rồi.”
“Trong số đó một cây ở dưới biển sâu, hai cây còn lại thì ở giữa sa mạc, mức độ nguy hiểm quả cao, e là chỉ có hai mươi người đứng đầu bảng mới nhận được.”
“Ừm.” Phó Quân Thâm nở một nụ cười bất cần đời: “Nên ý là tiền thưởng quá thấp?”
Người thanh niên gật đầu: “Những người lọt vào bảng xếp hạng không thiếu tiền, giá tiên của dược liệu thấp hơn tiền công giết người nên bọn họ sẽ không động lòng đầu.”
“Vậy thì tăng lên gấp mười đi.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt đáp: “Trong vòng một tháng, tôi phải nhìn thấy đủ cả sáu loại dược liệu.” Người thanh niên giật mình: “Vâng.”
Ngập ngừng một lát, anh ta mới do dự hỏi thăm: “Nhưng trong sáu loạidược liệu ấy có bốn loại là thuốc cực độc không gì sánh bằng, đến cả các độc dược sư nằm trong bảng xếp hạng cũng không muốn động đến, có thể cứu mạng thật ạ?”
Không phải là dùng để giết người đấy chứ?
Nghe thấy vậy, Doanh Tử Khâm quay đầu lại. Phó Quân Thâm không hề trả lời mà chỉ nói: “Cậu có thể đi được rồi.” Người thanh niên hiểu rõ tính tình của anh nên cũng không hỏi thêm nữa, sau khi nhìn cô gái thêm một cái mới chịu rời đi. “Yểu Yểu.” Phó Quân Thâm bước sang, đưa tay ra kéo cô: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Nhưng Doanh Tử Khâm lại chẳng động đậy, cô nhìn anh bằng ánh mắt hời hợt: “Anh không sợ tôi hại anh à?”
Quả thật trong sổ sáu loại dược liệu có đưa ra có hơn một nửa là dược liệu cực độc. Chỉ cần dính phải một chút, cổ võ giả đều sẽ mất mạng ngay tức khắc. Phó Quân Thầm ngây người, cuối cùng bật cười: “Hả? Lừa tôi? Cô bạn nhỏ, vậy nếu em nói em lừa tôi thì ý đồ của em là gì?”
Anh cúi đầu trầm ngâm một lát, có vẻ rất tiếc nuối: “Ngoài tiền ra tôi cũng chỉ còn gương mặt này thôi.”
“Ý đồ..” Doanh Tử Khâm híp mắt, ngẫm nghĩ: “Làm tôi thấy vui.”
Phó Quân Thâm nhướng mày: “Yểu Yểu, em quá đáng quá.” “Ồ, vậy để tôi an ủi anh một lát.” Cô gái lục tìm trong túi áo, lấy ra một que kẹo, đưa sang cho anh: “NOK là gì?”
“Một diễn đàn.” Phó Quân Thâm cũng chẳng giấu giếm, anh đáp lại một cách lười nhác: “Có thể đăng thông tin treo thưởng lên đó, dùng để giao dịch với những người dùng khác.”
“Có rất nhiều kỳ nhân năng sĩ* nhưng người xấu cũng rất nhiều, tốt xấu lẫn lộn, anh không đề xuất em lên đó chơi đâu.”
* Kỳ nhân năng sĩ: Người với tài năng kỳ lạ.
Doanh Tử Khâm cũng chẳng hỏi thêm, cô gật gật đầu, tiếp tục ăn kẹo que. Ừm, đợi cô về nhà rồi tự mình xem sao.
Sau khi xác nhận bức ảnh không bị tiết lộ ra ngoài, cửa hàng trà sữa cũng không có camera giám sát, Doanh Lộ Vi mới yên tâm hơn. Vụ video giám sát lần trước quá kỳ lạ nên cô ta không thể không cẩn thận.
Lần này, Doanh Lộ Vi thật sự không dám đi tìm Doanh Tử Khâm, sợ nếu cô gái nói ra câu gì nữa thì sẽ phá hoại danh tiếng của cô ta mất.
Phiên tòa ngày 17 cô ta không phải là bị cáo nên không cần xuất hiện trên tòa, cũng chẳng mất mát điều chi. Thời gian qua lâu rồi sẽ không có ai nhớ đến nó nữa.
Bây giờ cô ta chỉ cần yên tâm luyện đàn, sáng tác nhạc là được rồi.
Doanh Lộ Vi mở một tệp kẹp tài liệu ra, bên trong là mười mấy tờ khuông nhạc. Đây là bản nhạc do Vera Holtz sáng tác riêng cho đàn dương cầm – “Mặt trời và mặt trăng”.
Độ khó được xếp vào hàng đầu trong số các bản nhạc dương cầm hay nhất, đến bây giờ cô ta còn chưa luyện xong tám ô nhịp nữa. Mà cô ta đã hẹn trước với người hâm mộ, lần sau mở buổi diễn tấu cô ta sẽ chơi bài
“Mặt trời và mặt trăng”.
Doanh Lộ Vi cau mày, cảm thấy cả người bực dọc. Con người có thể đàn được bài này thật ư? Nếu như biết “Mặt trời và mặt trăng” khó đến mức này từ sớm, cô ta không nên tâng bốc bản thân thành Vera Holtz đời tiếp theo. Nhưng hết cách rồi, cô ta phải luyện tập thôi.
Doanh Lộ Vi kiềm chế sự sốt ruột, bắt đầu luyện đàn. Tuy nhiên, Doanh Lộ Vi không biết rằng ngay hôm sau ngày xảy ra sự việc. Vào buổi chiều, một tài khoản Weibo tên là @Bóc phốt online đỉnh nhất làng đột nhiên đăng lên một tầm ảnh dài.
Bức ảnh dài được gộp thành từ những dòng tin nhắn, ảnh đại diện của người nhắn đã bị làm mờ.
“Bóc phốt online ơi, tôi muốn bóc phốt, page có biết nhà họ Doanh – một trong bốn gia tộc danh giá của thành phố Hộ không? Tôi đến thành phố Hồ du lịch, vì ngưỡng mộ danh tiếng nên đã đến khu gần trường Trung học Thanh Trí xếp thứ ba toàn quốc để dạo vài vòng. Mua một ly trà sữa thôi mà kết quả lại được nhìn thấy một vụ bê bối lớn.”
“Sau khi hỏi vài người bạn ở thành phố Hộ, tôi mới biết khoảng một năm trước nhà họ Doanh đã nhận một cô con gái nuôi, nhưng chẳng phải họ có ý tốt gì mà chỉ xem người ta như cái kho máu di động thôi!”
“Trời đất quỷ thần ơi, tôi ngớ người ra luôn đó, vẫn còn có gia tộc như vậy ư? Cô