Ngay lúc ông cụ Chung quát lên câu đó, Doanh Lộ Vi đột nhiên hét lên thất thanh: “Mẹ? Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Bà cụ Doanh nhắm nghiền mắt, thở ra mạnh nhưng hít vào lại không bao nhiêu, rõ ràng là đã rơi vào hôn mê. “Mau gọi xe cấp cứu đi!”
Doanh Lộ Vị hoảng loạn: “Quản gia? Quản gia!”
Cùng lúc đó, cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm. May là bà cụ Doanh không nghe thấy câu cuối cùng của ông cụ Chung.
Quản gia vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới trước rồi mới gọi điện cho 120, Người hầu của nhà họ Doanh cũng luống cuống tay chân, gần như hoảng hốt. Doanh Lộ Vi là cô con gái mà lớn tuổi rồi bà cụ Doanh mới có được, lại còn bị sinh non bởi vì động thai. Lúc đó vốn dĩ bà cụ Doanh đã là sản phụ cao tuổi, gặp tình huống như vậy sức khỏe cũng ảnh hưởng nhiều hơn, càng ngày càng yếu còn mắc thêm một loạt bệnh như huyết áp cao, đường huyết cao vân vân.
Có lúc đang đi lại bên ngoài cũng có thể ngất xỉu đột ngột, chứ đừng nói đến chuyện ông cụ Chung quát từ trên đầu quát xuống như vậy.
Cuối cùng chung Mạn Hoa mới hoàn hồn lại, bà ta đanh giọng: “Còn ngẩn người ra đó làm gì? Đi lấy thuốc mau!”
Chỉ trong vòng ba phút, xe cứu thương đã đến trước cửa, các nhân viên y tế lập tức khiêng bà cụ Doanh lên cáng cứu thương, đưa đến bệnh viện Số 1.
Doanh Lộ Vi và quản gia vội vã đi theo, còn Chung Mạn Hoa thì ở lại.
“Ông đây chịu luôn đấy, sớm không ngất muộn không ngất, cứ phải chọn đúng lúc này để ngất.” Ông cụ Chung vẫn muốn mắng: “Ngất giỏi vậy à? Hẹn giờ trước hả?” Bà cụ Doanh nhỏ hơn ông khoảng gần mười tuổi nhưng cơ thể lại không được mạnh khỏe như ông.
“Bố!” Chung Mạn Hoa rất đau đầu, gằn giọng hỏi: “Sao bố lại nói trước mặt mẹ chồng con như vậy?”
Nếu không phải trong một lần bà ta và Doanh Chẩn Đình đang nói chuyện qua điện thoại với nhau, bị ông cụ Chung đến ban công tưới cây tình cờ nghe được thì đã chẳng có chuyện ngày hôm nay.
“Thế nào? Bà ta không phải là bà nội của Tử Khâm à?” Ông cụ Chung chẳng hề hòa nhã với Chung Mạn Hoa: “Tại sao tao không được phép nói hả?”
“Bố, căn bản không phải là vì chuyện đó.” Chung Mạn Hoa phản bác: “Sức khỏe của mẹ chồng con không tốt, không thể chịu đựng cảm xúc quá mãnh liệt được, bổ nói thẳng ra như thế, nhỡ mẹ chồng con bị nhồi máu não thì làm sao?”
Đây cũng là lý do tại sao bọn họ luôn giấu giếm bà cụ Doanh. Thứ nhất là không thể mạo hiểm để bà cụ Doanh phát bệnh được. Thứ hai là không cần phải thông báo, dù sao bọn họ cũng không định công bố thân phận của Doanh Tử Khâm ra bên ngoài. Làm thể quá mất mặt.
Sao ông cụ Chung lại không biết Chung Mạn Hoa đang nghĩ cái gì được, ông tức giận đến bật cười: “Được, Chung Mạn Hoa, mày giỏi lắm, tốt nhất là mày đừng có hối hận, đến lúc đó tao không muốn nghe mày khóc đâu.”
Ông cũng không muốn để bà già đó biết được chân tưởng, nhỡ đâu mang đến phiền phức lớn hơn cho Tử Khâm thì làm sao?
Ngất hay lắm, tạo nghiệt nhiều thì đáng đời thôi!
Ông cụ Chung phẩy tay áo, đi khỏi chẳng thèm quay đầu lại.
Chung Mạn Hoa cau mày, không đuổi theo. Bà ta không thể hiểu được cơn giận của ông cụ Chung.
Đúng là cách làm của bà ta có hơi không đúng nhưng cũng không cần phải tính toán như vậy chứ? Còn về phần hối hận ấy à?
Chung Mạn Hoa cười khẩy một tiếng.
Làm sao có chuyện đó được.
Đợi đến lúc Tập đoàn Doanh thị và Doanh Lộ Vi phát hiện ra sự việc trên Weibo thì danh sách hot search đã xuất hiện đến tận 2 dòng hot search.
#Con gái nuôi, kho máu di động#
#Doanh Lộ Vi, bệnh máu chậm đông#
Cho dù chỉ đứng vị trí thứ bốn mươi mấy nhưng vẫn có người đã nhìn thấy. Đặc biệt là bốn chữ “kho máu di động” khiến cho không ít cư dân mạng tò mò nhấn vào.
“Mẹ ơi, mở mang vốn hiểu biết ghế, hóa ra kiểu kho máu di động thể này cũng tồn tại, tôi cứ tưởng chỉ có trong truyện thôi chứ, đúng là hiện thực còn hiểm ác hơn cả tiểu thuyết.”
“Người nhà này đáng ghét thật đấy? Gia tộc danh giá là có thể ức hiếp người bình thường, gia tộc danh giá là có thể một tay che trời à?”
“Đúng là buồn cười chết đi được, fan hâm mộ của Doanh Lộ Vi còn bảo là thương xót cho Doanh Lộ Vi, người xứng đáng được thương xót là em gái kia mới đúng chứ?”
“Được rồi đấy lũ fan khuyết tật