Nửa chiếc phía trên, nửa chiếc ở phía dưới, đoạn chính giữa thì cắm trong chiếc bàn. Thậm chí còn có mặt gỗ thi nhau rơi lả tả.
Trong nháy mắt cả nhà ăn trở nên yên tĩnh như thể tất cả những tiếng động ồn ào đều bị chiếc đũa ấy cuốn đi mất. Giang Nhiên vẫn luôn để ý đến Doanh Tử Khâm, tất nhiên không thể không nhìn thấy. Bàn tay cậu ta vô thức buông lỏng, khiến chiếc khay đang bừng rơi xuống vang lên một tiếng “choáng”. Thức ăn trên chiếc khay đổ hết lên người cậu đàn em.
Lần này cậu đàn em không kêu lên nữa bởi vì cậu ta ngốc luôn rồi. Không chỉ cậu ta ngẩn người ngây ngốc mà bất cứ học sinh nào nhìn thấy cảnh này cũng đờ đẫn cả người như thể vừa thấy ma.
Chung Tri Vãn nhìn nhìn chiếc đũa cắm vào bàn ăn cách cô ta khoảng nửa tấc, trong đầu như vang lên tiếng ong ong: “…”
Cô ta nhìn Doanh Tử Khâm bằng đôi mắt không thể tin nổi, khóe miệng run rẩy. Nếu như chiếc đũa ấy bay lệch đi một chút thì nó sẽ không cắm vào mặt bàn, mà là… Chung Tri Vãn hoàn toàn không dám suy nghĩ tiếp, đồng phục đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm hết, hô hấp hơi hỗn loạn.
Cơ thể cô ta không ngừng run rẩy, đến cả sức lực để đứng lên cũng chẳng có. Nữ sinh bên cạnh cũng hoảng sợ trước cảnh tượng này, cô ta níu tay áo Chung Tri Vãn, căn bản chẳng có ai nhìn thấy chiếc đũa kia bay ra từ bàn tay của cô gái như thế nào. Thế nhưng chuyện này không quan trọng, chuyện quan trọng là Doanh Tử Khâm đã phóng một chiếc
đũa làm bằng gỗ cắm xuyên qua bàn như thế nào?
Nhà ăn vẫn lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô gái.
Doanh Tử Khâm lại cầm một đôi đũa khác lên, tìm một chỗ bên cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Giang Nhiên lướt mắt qua, cười khẩy một tiếng:
“Còn chưa xem xong hả? Có cần tạo giúp tụi mày móc mắt ra rồi dán ở phía trước cho dễ nhìn không?”
Các học sinh lập tức thôi không nhìn nữa, bắt đầu cúi đầu ăn uống điên cuồng. Giang Nhiên hất cằm lên, cuối cùng tâm trạng cũng vui lên, xem ra uy nghiêm của một đại ca trường học như cậu ta vẫn còn.
Tu Vũ cắn một miếng táo, ngồi cạnh Doanh Tử Khâm. Như thể chưa hoàn hồn lại, mấy giây sau cô ấy mới ngập ngừng: “Bố Doanh, khi nãy cậu…”
“Không có gì.” Doanh Tử Khâm dùng đũa gắp một miếng rau lên, thản nhiên đáp: “Quên không nhẹ tay thôi.” Lực tay quá lớn, cô phải điều chỉnh mới được. Trong phút chốc, Tu Vũ cảm thấy miếng táo trong miệng chẳng có vị gì cả. Quên giảm bớt lực mà phóng đũa cắm vào bàn luôn. Vậy nếu dùng sức thật thì bóp bừa cũng nát cả chùy sắt hả? Đột nhiên cô ấy cảm thấy hơi sợ hãi. Tu Vũ nhìn cô gái, dường như đang suy nghĩ gì đó. Có thể phát huy sức mạnh đến mức độ này thì cho dù không phải cổ võ giả chính thống thì cũng từng tiếp xúc với cổ võ.
Nhưng sau khi bước sang thế kỷ 21, các cổ võ giả đã rất hiếm khi xuất hiện rồi. Tu Vũ không biết liệu có phải là liên quan đến tốc độ phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật hay không?
Ở Để đô từng có vài thể gia cổ võ phát triển phồn vinh nhưng về cơ bản đã ở ẩn hết cả rồi. Giang Nhiên chỉ có thể xem là người tu luyện cổ võ sơ cấp, chứ không phải cổ võ giả.
Bởi vì cách tu luyện không thích hợp nên nội kính trong cơ thể bị hỗn loạn, từ đó ảnh hưởng đến tính tình và cảm xúc, vì thế mới cần đến thuốc thang trợ giúp.
Cổ võ giả chân chính quá ít, giới cổ võ lại là nơi không phải ai cũng có thể bước vào được, còn bí ẩn hơn cả giới cổ y. Tu Vũ có thể khẳng định, chắc chắn bổ Doanh của bọn họ có liên quan đến cổ võ. Nói không chừng cô có một vị sư phụ xuất thân từ giới cổ võ, có điều cô ấy cũng chẳng hỏi. Cô ấy chỉ cần nhìn thấy Giang Nhiên ngạc nhiên là đã rất vui rồi, còn có thể chia sẻ chuyện này với chị Họa Bình nữa. Nghĩ đến đây, Tu Vũ lại có hứng ăn nên cần thêm một miếng tảo lớn.
Ba giờ rưỡi sáng. Ban đêm yên tĩnh, đến cả lũ chim cũng mệt mỏi ngừng hót. Phó Quân Thâm mở to mắt, bừng tỉnh trên chiếc giường ở căn hộ chung cư độc thân của anh.
Anh yên lặng nằm đó năm phút đồng hồ rồi mới dần dần ngồi dậy. Vằn máu nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt hoa đào quyến rũ. Anh không biết mình đã mơ thấy cơn ác mộng ấy bao nhiêu lần rồi, mặc dù đã tiến hành trị liệu thôi miên sau ba năm nhưng anh vẫn không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng đó.
Mỗi lần nhắm mắt lại đều là một trời máu tanh. Tiếng nổ ầm ĩ, tiếng súng bắn, tiếng gào thét quanh quẩn bên tai không dứt khiến anh không thể nào thoát khỏi quá khứ. Phó Quân Thâm rót một ly nước, bước đến ban công. Những dãy nhà phía xa xa đèn đuốc sáng trưng, xưa giờ thành phố Hồ luôn là một thành phố không ngủ.
Ngay lúc ấy chiếc điện thoại trong tay vang lên, người gọi tới là Nhiếp Diệc.
Phó Quân Thâm nhướng mày, nhấn nghe: “A lô?” “Quân Thâm, tôi đã về Để đồ rồi.” Giọng nói Nhiếp Diệc trầm thấp: “Chuyện vẫn chưa giải quyết xong, phiền cậu chăm sóc Nhiếp Triều thêm một thời gian nhé.”
“Vâng.” Phó Quân Thâm ấn vào khóe mắt, cảm giác hơi bất đắc dĩ:
“Chuyện này thôi mà anh cũng phải gọi điện cho tôi vào đêm hôm như thế này à?” Nhiếp Diệc im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Không phải, là Tuyết Thanh nói với tôi cảm xúc của cậu xuất hiện dao động lớn, sợ cậu gây ra hành vi gì quá khích thôi.”
Du Tuyết Thanh là bác sĩ tâm lý anh mời riêng cho Doanh Tử Khâm, cũng là người xếp thứ hai trên bảng thôi miên sư của NOK. Phó Quân Thâm lạnh nhạt vâng dạ một tiếng. Cảm xúc của anh đang được giám sát, đây là yêu cầu của anh nhằm mục đích đề phòng biến cố gì xảy ra.
Dù sao, anh đã từng suýt mất khống chế.
“Quân Thâm, cậu…” Nhiếp Diệc ngập ngừng: “Không sao chứ?”
“Không sao đâu, tôi quen rồi.” Phó Quân Thâm thấp giọng cười một tiếng: “Chỉ là cảm thấy đôi lúc việc sống rất mệt mỏi thôi.”
Nhiếp Diệc lặng im, không biết nên trả lời như thế nào.
“Không sao đâu, tôi cúp máy đây.” Phó Quân Thâm không nói gì nhiều:
“Nhớ trả tiền ăn uống của em trai anh đấy nhé, cậu ta ăn khỏe lắm đấy.”
Cũng chẳng chờ Nhiếp Diệc đáp lại cái gì, anh kết thúc cuộc gọi. Ngẫm