Anh ta thật sự không muốn đưa một học sinh kém đi châu u, lại còn là trường đại học cao cấp như Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu.
Với cả Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu Âu không phải cứ giành giải nhất trong Ngày hội Nghệ thuật bình thường là có đủ tư cách vào trường. Đến cả mấy học sinh tiêu biểu của lớp nghệ thuật còn phải bàn bạc thêm. Đương nhiên Hạ Tuần không chú ý đến Ngày hội Nghệ thuật.
Anh ta cũng không lấy đâu ra thời gian và công sức để quan tâm đến cuộc thi này, dù sao lớp quốc tế của cả ba khối cấp ba ở Thanh Trì đều do một mình anh ta dẫn dắt. Hạ Tuần càng không biết Ngày hội Nghệ thuật của Thanh Trí lần này lại kinh động đến cả Thịnh Thanh Đường.
Hiệu trưởng khẽ cau mày. Ông không ngờ Hạ Tuần lại có thành kiến lớn như vậy với Doanh Tử Khâm. Đâu phải học sinh nào cũng học giỏi, cần gì phải thế? “Là tôi suy nghĩ không chu đáo.” Hiệu trưởng thở dài một tiếng, tháo kính xuống: “Thầy Hạ, chúng ta bàn chuyện phỏng vấn của Đại học Norton đi.”
Lúc này, sắc mặt Hạ Tuần mới hòa hoãn lại.
Điện thoại trong văn phòng lại vang lên đúng lúc này. Hiệu trưởng nhận cuộc gọi, mới nghe được một câu đã thay đổi sắc mặt: “Cái gì?
Được được được, tôi sẽ đi ngay.” Hạ Tuần ngẩng đầu, trong mắt thoáng vẻ ngờ vực. “Thầy Hạ, xin lỗi không tiếp thấy được nữa.” Hiệu trưởng đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người: “Có khách quý tới, tôi phải đi một lát.” Mới đi được mấy bước, dường như nhớ ra gì đó, hiệu trường dùng lại bảo: “Là khách quý từ châu Âu tới, thầy Hạ giỏi tiếng Anh, đi cùng luôn đi.”
Châu Âu?
Nhưng mà giáo viên của Thanh Trì, cấp bậc quản lý nào cũng đều yêu cầu thành thạo tiếng Anh, sao phải gọi anh ta đi cùng?
Hạ Tuần ngẩn ra: “Vâng, tôi đến lớp quốc tế khối 11 cái đã.”
Thời gian gấp gáp, hiệu trưởng cũng không có thời gian nói nhiều với anh ta. Ông chỉ khẽ gật đầu một cái rồi vội vàng đi luôn. Hạ Tuần cũng theo ra, đến khu dạy học của khối 11.
Sau khi phát xong đề luyện tập hôm nay cho lớp quốc tế, anh ta đến phòng tiếp khách mà hiệu trưởng đã dặn trước.
Trên đường đương nhiên phải đi qua lớp A19.
Hạ Tuần nhớ đến lời hiệu trưởng nói, vô thức nhìn vào lớp qua cửa sổ.
Vị trí hàng cuối cùng sát cửa sổ, cô gái mặc đồng phục tay ngắn, trên người khoác áo khoác đồng phục, nằm ngủ gục trên mặt bàn.
Hạ Tuần lãnh đạm dời mắt.
Trong giờ học mà lại ngủ gật, quả nhiên ngang bướng không thay đổi.
Học sinh như vậy không có cách nào cứu vãn được nữa rồi.
***
Củ điện thoại gọi hiệu trưởng đi là của tổ trưởng tổ nghệ thuật. Ông ta lau mồ hôi, chỉ vào trong phòng, thì thầm nói: “Hiệu trưởng, vị này chính là ngài Berg Bryan, tới từ Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu ”
Berg Bryan, giáo sư danh dự của Học viện Nghệ thuật Hoàng gia châu âu, bình thường chỉ mang chức danh nhàn hạ, không phải dạy học. Có điều thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ nhận lời mời của những trường khác, đến đó mở tọa đàm chia sẻ.
Trước giờ đều là người khác mời anh ta, chưa từng nghe nói anh ta lại đích thân chạy tới.
Berg giỏi vẽ tranh sơn dầu theo phong cách Baroque, anh ta cũng là một họa sĩ theo chủ nghĩa lãng mạn.
Nghệ thuật Baroque là một phong cách nghệ thuật thịnh hành ở châu Âu từ năm 1600 đến năm 1750, có ảnh hưởng sâu rộng đến các thế hệ sau này. Baroque không chỉ gói gọn trong lĩnh vực tranh sơn dầu mà còn bao gồm cả kiến trúc, âm nhạc và điêu khắc. Cho dù không biết nghệ thuật Baroque là gì nhưng sẽ không thể không biết đến Chino Feng, họa sĩ sơn dầu nổi tiếng khắp thế giới thời bấy giờ.
Những phong cách tranh sơn dầu của Chino Feng quá nổi bật, đặc biệt đến mức không ai bắt chước theo được. Mà hiện nay Berg Bryan là họa sĩ sơn dầu hiện đại tiệm cận nhất với Chino Feng được thế giới công nhận.
“Tôi biết anh ta, nhưng mà…” Hiệu trưởng nhìn vào trong, có vẻ do dự:
“Anh ta… đang làm gì vậy?”
Trong phòng.
Một người đàn ông nước ngoài chừng hơn ba mươi tuổi đang nắm bò trên tường, hai tay dang rộng, không ngừng vuốt ve, dáng vẻ vô cùng say mê.
“Hiệu trưởng.” Cổ họng tổ trưởng tổ nghệ thuật hơi nghẹn lại, ông ta nói với vẻ khó nhọc: “Không phải anh ta đang ôm tường mà là ôm bức tranh sơn dầu kia của em Doanh Tử Khâm.”
Hiệu trưởng sững sờ.
Ông còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng kêu đầy kích động của người đàn ông.
“Bravo! Bravo!” Berg càng ôm chặt hơn, chỉ hận không thể nhét cả người mình vào trong bức tranh kia: “Ôi, trời đất ơi, đây là bức tranh tuyệt diệu gì thế này.”
“Đây đúng là ngón nghề của thượng đế, Chino Feng sống.”
Hiệu trưởng: “…”
Tổ trưởng tổ nghệ thuật: “…”
Đâu đến mức ấy.
Tổ trưởng tổ nghệ thuật hằng giọng mấy tiếng, thật sự buộc lòng phải cắt ngang cơn si mê của anh ta: “Ngài Berg, hiệu trưởng tới rồi, ngài có yêu cầu gì xin cứ nói thẳng với hiệu trưởng.” đồ.” Hình như đến giờ mới nhận ra bên cạnh có người, Berg xoay người lại, hỏi thẳng hiệu trưởng: “Bức tranh này là ông vẽ à?” Hiệu trưởng hơi ngơ ngác: “Không phải, đây là…”
“Không phải ông vẽ thì ông tới làm gì?” Berg nóng nảy: “Mau mau mau, tôi muốn gặp người đã vẽ bức tranh này.”
“Ngài Berg, xin chờ chút.” Cuối cùng hiệu trưởng cũng biết lý do tại sao Berg Bryan lại đến đây, ông hói bằng tiếng Anh: “Sao ngài lại tìm được đến đây?”
“Chẳng phải các ông có Ngày hội Nghệ thuật gì đó à?” Berg hơi mất kiên nhẫn: “Tôi nhìn thấy bức tranh này nên mới đến, chứ đâu ai rảnh chạy đến đây làm gì.”
Anh ta lại ôm chặt lấy bức tranh, đoạn nhìn xung quanh với ánh mắt ghét bỏ: “Ở đây lại còn không có kem ngon nữa chứ.”
Tổ trưởng tổ nghệ thuật lại lau mồ hôi, thấp giọng giải thích: “Hiệu trưởng, nghệ thuật gia đều hơi khác người, thầy đừng tự ái nhé.” “Là vậy à, tôi hiểu rồi.” Hiệu trưởng hoàn hồn:
“Không biết ngài muốn tìm người vẽ bức tranh này làm gì?” “Sao ông nói