Kể từ khi mất vợ, Chi Sơ sa sút tinh thần, phong độ làm việc một lúc xuống dốc không phanh.
Trợ lý Diệp hết lòng an ủi hoàn toàn bị ngó lơ.
" Tố Lệ Đào…sao rồi? "
" Phu nhân đã được nhận vào làm phục vụ tại một nhà hàng cách đây khá xa.
"
" Tiếp tục theo dõi, có vấn đề gì xảy ra phải lập tức ra tay! "
" Chủ tịch à, phu nhân bỏ đi cũng được mấy tháng rồi! Suốt thời gian qua chủ tịch chỉ mải quan sát phu nhân lơ là công việc không ít… "
" Câm miệng! "
Giọng điệu mạnh mẽ cất lên vì chọc trúng tim đen, anh gằn giọng quát tháo cậu bớt lo chuyện bao đồng tự thân chuyên tâm theo dõi Lệ Đào cho tốt.
Không khuyên nổi anh, cậu ngán ngẩm bỏ ra ngoài rầu rĩ.
Ngày hai mươi tư tiếng, Chi Sơ ngày ngẩn ngơ ngây ngốc mất sức, đêm đến mất ngủ trầm trọng vì thương nhớ nuối tiếc quá khứ.
Nếu tình trạng thế này cứ tiếp diễn e rằng công ty sẽ lâm nguy mất.
Tiếng chuông báo gọi vọng từ trong văn phòng, anh nâng tay nhấc máy mặt mày ngay lập tức trở lên khó ở.
" Chi Sơ, mẹ cần con giúp! Số tiền lần trước con gửi, mẹ lỡ tay tiêu hết rồi! "
" Mẹ không thể tiết kiệm một chút được sao? Vừa đưa tiền tuần trước, tuần này đã hết sạch luôn rồi!?? "
Ỷ con trai mình giàu có làm ra tiền, bà ta mặt dày ăn bám xin xỏ suốt mấy năm qua.
Đống tiền sinh hoạt anh gửi về cho vợ cũng bị bà ta tước sạch không còn một cắc.
Bản thân không làm ra tiền chỉ mải ăn chơi trác táng cùng giới thượng lưu khác khoe khoang đứa con trai tài giỏi của mình.
Số tiền lớn bà nhận được đều đổ dồn vào đống hàng hiệu lẫn trò cờ bạc đỏ đen.
Không biết quý trọng đồng tiền mà con mình làm ra, mặc kệ tất cả chỉ quan tâm đến cảm xúc thăng hoa của bản thân khi được sa vào thú vui khoái lạc.
" Mẹ cũng nên kiếm một công việc đàng hoàng đi.
"
Vừa nghe anh muốn bà