[Thật đấy! Tôi nhận được tiền rồi!] Có người trả lời lại dưới mấy bình luận điên cuồng kia.
Đám nhận được câu trả lời đều ngây ra, rốt cuộc có thật không vậy? Làm gì có ai bỏ ra 100 triệu cho người trên Weibo chứ! Nếu có thật thì chắc bị ngơ rồi!
Tô Ngự rời khỏi Weibo, hệ thống đã nói nó sẽ chịu trách nhiệm nên cậu cũng không quan tâm nữa.
Cậu vào khung trò chuyện trên Wechat.
Cá: [Cảm ơn.]
Cá: [Em vui lắm, có điều nhiều tiền quá.]
Tô Ngự hơi căng thẳng, cậu sợ đối phương không vui. Cậu thích đối phương quan tâm mình.
Tống Quân Ngật nhìn tin nhắn, hỏi người đàn ông trung niên đang căng thẳng trước mặt: [100 triệu quá nhiều à?]
Bị hỏi đột ngột, người đàn ông ngây ra một lúc mới đáp: “Người bình thường có khi cả đời cũng không kiếm được số tiền này.”
Bàn tay đang định trả lời tin nhắn của Tống Quân Ngật khựng lại. Anh bấm kiểm tra số dư tài khoản, khi nhìn thấy dãy số 0 dài đập vào mắt thì tắt luôn.
Anh không phải là người bình thường.
Tống Quân Ngật: [Ừm.]
Tống Quân Ngật: [Lần sau nhóc nói bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.]
Nhìn tin nhắn trả lời mà toàn thân Tô Ngự nóng hầm hập. Cậu cứ cảm thấy như mình là tiểu kiều thê của bá tổng trong truyện ấy, thật sự khiến người ta muốn kiêu căng tuỳ hứng mà.
Ấn ngón tay trên bàn phím trả lời, Tô Ngự cảm thấy như đầu ngón tay mình cũng nóng bừng.
Cá: [Vâng.]
Tô Ngự không biết chuyện trên Weibo đã phát triển tới mức độ nào, càng không biết đề tài chia sẻ Weibo nhận được tiền này đã đá fan tư sinh khỏi ba hot search đầu rồi.
Chủ đề fan tư sinh chưa hề ngừng lại, nhưng mọi người đều đổ dồn lực chú ý vào Weibo của Tô Ngự. Họ đều đang đoán xem ai mà giàu quá vậy.
Cả buổi sáng Tô Ngự không đăng Weibo nữa, giữa trưa cậu ăn tạm chút đồ rồi đến trường. Sự việc fan tư sinh hôm qua đã gây xôn xao dư luận, nhưng không thể bằng việc chia sẻ rồi được 100 triệu hôm nay, cho nên mọi người cũng chẳng mấy để ý tới Tô Ngự.
Chỉ có những người trong ký túc xá của Tô Ngự là có biểu cảm phức tạp.
Giờ thấy Tô Ngự, họ không biết phải nói sao. Có thể nói gì bây giờ? Những người chia sẻ đã nhận được tiền rồi, điều đó có nghĩa là chủ sở hữu của Weibo có thể trả được, đó là lý do tại sao biểu cảm của họ rất phức tạp
Phạm Thư Thuỵ: [@Tô Ngự Bài đăng chia sẻ Weibo nhận tiền kia là cậu đăng à?] Sợ người khác nghe thấy nên dù ngồi cạnh Tô Ngự, Phạm Thư Thuỵ cũng gửi tin nhắn nhóm cho cậu.
Ngôn Húc cùng Tằng Gia Thần cũng nhìn sang Tô Ngự.
Họ đều biết Weibo của Tô Ngự, còn theo dõi cậu. Lúc thấy bài đăng nó nổi lên, họ cũng ngạc nhiên lắm lắm, mà 50 người đầu tiên nhận được tiền kia cũng đã đăng Weibo rồi.
Trong đó không thiếu những tài khoản lớn có tích V, cũng vì thế nên Weibo của Tô Ngự mới càng ngày càng nổi. Nếu không phải họ đã tận mắt trông thấy bài đăng đầu tiên của Tô Ngự thì chắc cũng không tin nổi.
Họ cũng nhấp vào Weibo đọc đi đọc lại bài đăng đầu tiên đó, cảm giác như đang mơ vậy.
Tô Ngự hơi ngượng ngùng.
Cá: [Đúng thế.]
Cậu cũng không thực sự muốn thừa nhận điều đó.
Phạm Thư Thuỵ: [Cậu làm vậy là vì cái hot search fan tư sinh kia à?]
Trừ cái này ra, Phạm Thư Thuỵ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Hôm qua thấy cái hot search fan tư sinh này, họ cũng không nói cho Tô Ngự, sợ Tô Ngự buồn, sau đó lại cùng Ngôn Húc với Tằng Gia Thần chiến đấu trên Weibo cả buổi sáng, giờ ngủ dậy lại phát hiện hot search này? Phạm Thư Thuỵ khóc không ra nước mắt.
Thực ra họ càng lo là Tô Ngự sẽ không có nổi 100 triệu cho mấy người kia.
Cá: [Đó là do người nhà cho.]
Nói đến người nhà, trong lòng Tô Ngự hơi giật mình. Nhưng cậu rất thích xưng hô này, rất thích.
Ngôn Húc: [Lương bảo mẫu cao vậy sao?]
Ngôn Húc nghi hoặc nhìn Tô Ngự, người giàu nhất tỉnh G có lẽ còn khó có thể xếp hạng cuối cùng trong rất nhiều gia đình giàu có ở thủ đô. Tập đoàn Ngôn