Tan học xong, Tô Ngự về thẳng Phỉ Thuý Vân Phủ. Cậu đi lấy chiếc xe đạp mua ngày hôm qua, đạp trở về biệt thự nhỏ.
Nhóm người hôm qua vẫn còn ở đó. Tô Ngự sợ lại như hôm qua nên cẩn thận tránh khỏi họ rồi đạp về biệt thự.
Hôm qua khi thấy hot search, quả thực Tô Ngự rất buồn, lại cảm thấy bất lực vì mình chẳng thể nào phản bác được những tin đồn này. Kiếp trước cậu đã từng bị bôi nhọ như vậy. Bạn học thấy cậu không còn là Tô thiếu gia nữa, liền tìm mấy nghệ sĩ nhỏ bôi nhọ cậu. Khi đó cậu cũng vô cùng bất lực, mọi lời biện giải đều trở nên vô nghĩa.
Mọi người chỉ muốn hóng chuyện chứ chẳng hề quan tâm gì đến sự thật, hơn nữa cậu chỉ là một người qua đường, không hề có bất cứ một fan nào cả, bị lôi ra làm bia đỡ đạn cũng khiến người ta bàn tán xôn xao. Nhưng chính những đề tài này đã khiến cậu đánh mất nhiều cơ hội việc làm ở các sạp nhỏ.
Ngày hôm qua, cậu đã cho rằng mình trở về như kiếp trước, không thể giải thích được gì.
Lâm Kỳ đang cúi đầu nghe An Tri Hạ mắng.
“Cô biết rõ bài đăng đó đoạt hot search của tôi, sao còn chia sẻ?” An Tri Hạ lườm Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ đau khổ cúi đầu. Để đi theo An Tri Hạ trong giới giải trí, cô ta đã tiêu rất nhiều tiền, mà tiền lương giờ lại không cao. Họ cùng học ở Học viện điện ảnh Bắc Kinh, cô ta có thể làm trợ lý là vì có mối quan hệ thân thiết với An Tri Hạ. Ngoài ra, cô ta còn là đàn chị (học tỷ) của An Tri Hạ cơ mà.
Đã học diễn xuất thì ai chẳng muốn trở thành một diễn viên thực sự, nhưng ngoại hình cô ta không đẹp, cho nên rất khó có cơ hội tiến vào giới giải trí. Khi An Tri Hạ luôn thuận buồm xuôi gió thì cô ta đi đâu cũng gặp phải trắc trở. Trở thành trợ lý của An Tri Hạ là mục tiêu của cô ta, nhưng đồng thời, cô ta cũng phải tiêu rất nhiều tiền mua quần áo, mỹ phẩm và đồ chăm sóc da.
Làm trợ lý của An Tri Hạ, tiền lương một tháng có hơn ba nghìn. Nói chung trợ lý của nghệ sĩ lương đều rất thấp, nhưng nếu nghệ sĩ cho thêm phụ cấp thì lại khác. Từ khi đi theo An Tri Hạ, cô ta không được An Tri Hạ trợ cấp bất cứ thứ gì. Giờ dưới tình huống có cơ hội kiếm tiền như vậy, ai mà không chia sẻ chứ? Hơn nữa 50 người chia sẻ trước còn được một nghìn cơ mà.
Thấy Lâm Kỳ không nói năng gì, An Tri Hạ càng giận: “Bình thường tôi có bạc đãi cô à? Cô làm ăn vậy mà coi được à? Là tôi dẫn cô vào giới này đấy!” Nếu không có cô ta, Lâm Kỳ còn không chạm nổi tới góc rìa của cái giới này.
Lúc chia sẻ, Lâm Kỳ đã biết mình sẽ bị mắng rồi. Tuy cô ta hy vọng An Tri Hạ không nhìn thấy, nhưng trong lòng đã sớm đoán được. Giờ cô ta cúi đầu không nói gì, nhưng tâm tư lại bay đến nơi khác. Chợt, cô ta trông thấy một bóng người rất quen thuộc tiến vào biệt thự.
Lâm Kỳ nhớ tới thiếu niên bị mình chỉ trích hôm qua.
Là cậu ta? Lâm Kỳ kinh ngạc, cẩn thận nhìn An Tri Hạ, chỉ thấy vẻ mặt An Tri Hạ đầy tức giận.
Không biết vì sao, vốn cô ta định nói chuyện này cho An Tri Hạ, nhưng giờ lại quyết định giấu đi không nói nữa.
Tô Ngự nằm trên giường, hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay.
Sau đó, cậu mở Wechat, đầu tiên là nhìn nick của Tống Quân Ngật. Thấy trên đó không có chấm đỏ, Tô Ngự thấy hơi mất mát.
Cậu lại nhấp vào nhóm bên dưới. Đây là nhóm lớp cậu, vì có thể tag toàn thể thành viên nên bên trong đang rất sôi động.
Phụ đạo viên: [@All Nghỉ lễ quốc khánh này, mọi người sẽ cùng tụ tập nhé, địa điểm là khách sạn quốc tế Ryan, chi phí 1000 bao gồm cả ăn ở, ai tham gia thì báo lại.]
[Chẳng phải khách sạn quốc tế Ryan rất đắt sao? Thực sự chỉ cần 1000 á?]
Mọi người trong nhóm đều rất ngạc nhiên.
Tô Ngự cũng biết, khách sạn này rất lớn, nhưng ông chủ lại rất thần bí. Lúc ở tỉnh G cũng đã 1000 một đêm rồi, ở