8 giờ sáng hôm sau, tất cả những ai chia sẻ Weibo đều nhận được lì xì.
Tổng có 150 vạn lượt chia sẻ, trung bình mỗi người chỉ nhận được hơn 66 đồng.
Chia đều ra thì không nhiều, nhưng tổng số tiền thì thật sự gây sốc – thực sự tặng 100 triệu!?
Vào thời điểm đó, tất cả những người đang chờ đợi tin tức như đã nổ tung.
[Thật sự là 100 triệu à? Không thu lại á?]
[Rốt cuộc là tốc độ tay thế nào mà vừa tới 8 giờ đã chuyển được hết tiền cho mọi người vậy?]
[Này lầu trên, người có thể cho đi 100 triệu thì sao mà phải tự làm chứ!]
[Có ai biết người này là ai không?]
[Một trăm triệu, chắc không phải là ông chủ lớn nào đó trong giới nhà giàu ở Bắc Kinh chứ?]
[Tạo phúc cho xã hội như vậy sao? Nếu chỉ có mười người chia sẻ, vậy mỗi người sẽ được 10 triệu sao?]
Mức độ phổ biến của ngày hôm nay thậm chí còn cao hơn ngày hôm qua. Ngày hôm qua có thể một số người chưa biết, nhưng bây giờ hầu như mọi người đều biết rồi, thậm chí cả bản tin sáng cũng phát sóng.
Tô Ngự đã rất bối rối khi thấy số lượng người theo dõi trên Weibo ngày càng tăng, cậu đã có 10 triệu người theo dõi rồi.
Cậu không quen bị nhiều người theo dõi như vậy, quá nhiều, luôn khiến cậu cảm thấy bất an.
“Tôi có thể đăng ký một nick phụ không?” Tô Ngự hỏi, cậu thực sự không muốn người khác biết đó là mình.
A11: [Ký chủ thích thì có thể đăng ký nha ~]
A11: [A11 chịu trách nhiệm về bảo mật và quyền riêng tư của tài khoản này, vì vậy sẽ không ai biết đó là ký chủ đâu nha ~]
Tô Ngự tạm yên tâm. Cậu thực sự không muốn người khác biết đây là mình, cậu sợ bị bắt lại. Bản thân cậu không có tiền, cũng đã sớm không nên có mặt ở đây, cho nên luôn cảm thấy bất an.
Tô Ngự đăng ký một nick phụ.
Dùng tên thật làm tên Weibo lần này.
Làm xong, Tô Ngự gọi một bữa sáng thật cầu kỳ. Tủ lạnh trong biệt thự không có gì cả, cậu định muộn chút sẽ ra ngoài mua ít đồ, hoa quả sữa gì gì đó.
Tô Ngự mở điện thoại chơi game.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Cuối cùng cậu cũng online rồi à?]
Thỏ thỏ đáng yêu như thế: [Tổ đội không?]
Tô Ngự nhìn giờ, vừa rồi cậu chơi xếp hình, mới có 5 phút trôi qua thôi.
Cá: [Ừ.]
Một lời mời tổ đội đã được gửi đến, Tô Ngự đồng ý rồi đi vào. Hai người cùng chơi, vừa vào game, Thỏ thỏ đáng yêu như thế liền bật mic.
“Anh trai nhỏ, sao nick name của cậu giống 100 triệu vậy.”
“100 triệu?” Tô Ngự còn chưa kịp phản ứng.
“Là cái người giàu có chia sẻ tặng tiền trên mạng đó.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế nói.
Tô Ngự hơi khựng lại, rồi không nói gì nữa.
Thỏ thỏ đáng yêu như thế tiếp tục nói: “Mà nói cũng lạ, sao tôi chưa từng nghe nói đến người này nhỉ, cũng không biết ai là người đăng ký Weibo. Tôi cũng là người trong giới ở Bắc Kinh đó, nhưng không hề biết người này!”
“Nhưng anh trai nhỏ cậu hẳn là không phải, chỉ nickname giống mà thôi. Người kia rêu rao quá, phong cách y hệt nhà giàu mới nổi chứ làm gì giống một người giàu có khiêm tốn đâu.”
Tô Ngự: “…..”
“Anh trai nhỏ, sao cậu không nói gì thế? Cậu nói xem giờ chúng ta nên đi đâu? Tôi có thể kéo cậu.”
Tô Ngự chột dạ nhìn bản đồ: “Hay đến khu phế tích nhé?”
Cậu cảm thấy trò này chơi vui, nhưng khổ nỗi mình chắc cũng thành con mồi cho người ta săn ấy, cũng không biết có đến được khu phế tích không, chắc ở đó ít người thôi nhỉ?
“Được.” Thỏ thỏ đáng yêu như thế trả lời.
Sau khi chơi một ván, đồ ăn sáng của Tô Ngự cũng đã tới. Cậu không chơi nữa.
Sau khi ăn xong, cậu thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.
Cậu đã tìm được khu chợ gần nhất rồi, giờ đang đạp xe qua đó.
Dọc đường đi, cậu vẫn luôn để ý đèn giao thông. Khi băng qua ngã tư, đứng chờ ở vạch ngựa vằn, một chiếc ô tô lao tới chỗ Tô Ngự, đâm văng xe đạp của cậu.
Người đàn ông trung niên trên xe bực bội mở mắt