Thứ Hai có tiết học buổi chiều, lúc tan học đã là năm giờ rưỡi, nên sáng thứ Ba tan học, Tô Ngự đi ra ngoài.
Trước khi đi, cậu đã xem bói cho hôm nay rồi.
Thấy hôm nay khá may mắn nên Tô Ngự mới ra ngoài.
Nhiệm vụ lâm thời là mua xe, cho nên cậu tới showroom.
Thấy người bước vào showroom là một chàng trai trẻ, nhân viên cũng không mấy hứng thú với việc tiếp đãi. Họ còn phải kiếm tiền ăn cơm, hơi đâu mà dẫn mấy khách vãng lai này đi xem xe chứ.
Trong showroom hiện cũng đang có vài người, trong đó có một bóng dáng quen thuộc, đó là một ông lão tóc hoa râm, trông có vẻ rất dễ gần.
Thấy Tô Ngự, ông cụ cũng hơi bất ngờ, vui vẻ bước lên.
“Này nhóc, là cháu à?”
Nhìn thấy ông cụ, Tô Ngự lập tức nhớ ra. Đây chính là ông cụ suýt bị trộm ví tiền khi cậu vào trung tâm thương mại làm nhiệm vụ đây mà.
Tô Ngự cười cười, “Vâng, ông tới xem xe ạ?”
“Không thì sao, con trai út của ông lấy vợ, muốn mua chiếc xe làm quà cho con dâu.” Ông cụ hiền từ nhìn chiếc xe cách đó không xa, nói xong thì hỏi lại Tô Ngự, “Cháu cũng tới xem xe à?”
Tô Ngự gật đầu: “Vâng.”
Ông cụ nhìn Tô Ngự, thấy cậu tuổi còn trẻ nhưng khí chất bất phàm, liền hỏi, “Nhóc còn đang đi học đúng không? Học ở đâu vậy?” Ông cụ hứng thú nhìn Tô Ngự.
“Học viện Mỹ thuật Bắc Kinh ạ.” Tô Ngự đáp.
Ông cụ kinh ngạc: “Đại học Bắc Kinh à?”
“Vâng.”
Ông lão mỉm cười, nếp nhăn nơi khoé mắt sâu lại, hiện rõ dấu vết thời gian, “Nhóc này giỏi, có tương lai đấy.”
Tô Ngự mỉm cười, “Cháu chỉ là một sinh viên biết vẽ tranh thôi mà.”
Đây là đánh giá của tất cả giáo viên khi còn đi học đối với cậu, cũng là đánh giá của tất cả mọi người trong nhà họ Tô – ngoài khả năng vẽ đẹp ra thì không có gì khác.
Ông lão nhìn Tô Ngự, không nói gì, chỉ mỉm cười gọi nhân viên bán hàng tới mua chiếc xe vừa xem.
Trước khi rời đi, ông vỗ vỗ vai Tô Ngự, “Nhóc này, dù là vẽ tranh hay học văn hoá, chỉ cần có tài thì chính là ông trời thưởng cho cách kiếm cơm. Không có nghề nghiệp nào phân biệt sang hèn cả, chỉ cần cháu đủ tự tin.”
Nói xong, ông liền rời đi.
Lời ông cụ nói khiến Tô Ngự hơi xúc động.
Phàm là có tài nghệ, thì tức là ông trời thưởng cho cách kiếm cơm.
Vì ông cụ vừa chào hỏi Tô Ngự đã mua xe, nên có nhân viên rảnh rỗi dẫn cậu xem xe.
Tô Ngự vốn chỉ nghĩ mua xe thôi là xong, nhưng giờ nhìn nhiều mẫu mã kiểu dáng màu sắc khác nhau, cậu lại không biết nên mua cái nào bây giờ.
Chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, có tiếng mở cửa.
“Anh muốn mua xe gì vậy anh?” Một giọng nữ quyến rũ vang lên.
Tô Ngự nhìn sang – là Tô Tử Kính cùng Lâm Gia Hân.
Hôm nay là thứ Ba, trước khi ra ngoài, Tô Ngự đã xem bói.
Vừa bước vào đã thấy Tô Ngự, trong mắt Tô Tử Kính hiện lên một tia kinh ngạc.
Lâm Gia Hân thấy Tô Ngự thì cau mày, có vẻ rất không vui.
“Cậu tới đây làm bán thời gian à?” Tô Tử Kính bước tới, ngạc nhiên hỏi.
Nhân viên bán hàng bên cạnh thấy ba người họ dường như biết nhau nên cũng không xen vào.
“Không.” Tô Ngự lạnh nhạt.
“Anh ơi, chúng mình đi xem xe đi, mặc kệ cậu ta được không?” Lâm Gia Hân túm cánh tay Tô Tử Kính.
Tô Ngự cũng thấy phiền, không muốn để ý tới họ.
Cậu dứt khoát bước về phía chiếc xe bên kia, kéo dài khoảng cách với họ.
Tô Tử Kính kéo tay Lâm Gia Hân ra, bước tới chỗ Tô Ngự.
Lâm Gia Hân tức giận bĩu môi.
“Cậu tới mua xe à?” Tô Tử Kính ôn hoà hỏi.
Tô Ngự không muốn trả lời.
Giọng nói của nhân viên bán hàng đang giới thiệu xe bên cạnh nghe như đang làm nền.
Tô Tử Kính cũng không ngại Tô Ngự lạnh nhạt, thái độ vẫn ôn hoà như một người anh trai: “Thích chiếc nào? Có cần tôi trả tiền cho không.”
Tô Ngự nhàn nhạt liếc cậu ta.
“Không cần.”
Cậu cảm thấy Tô Tử Kính này thực khó hiểu, cậu với Tô Tử Kính từ nhỏ đã không thân thiết gì, trước đây thậm chí còn không nói chuyện với nhau. Nhưng từ khi thân phận thay đổi, lần nào gặp, đối phương cũng ra vẻ như rất quan tâm đến cậu.
Cậu thực sự không còn hứng thú mà xem xe nữa.
“Chiếc này đi, tính tiền.” Tô Ngự nói với nhân viên bán hàng.
Nhân viên