Tô Tử Kính nói cho có lệ vài câu.
Cậu ta chẳng buồn quan tâm xem người đầu kia nói gì, chỉ nghĩ tại sao Tô Ngự lại có tiền. Tô Chấn có biết cậu ta đã lấy hết số tiền lẽ ra được cho Tô Ngự không? Sao Tô Chấn lại cho Tô Ngự tiền? Rõ ràng cậu ta mới là con ruột cơ mà! Chẳng lẽ con ruột còn không bằng đứa trẻ đã nuôi mười bảy năm sao?
Tô Ngự nhờ nhân viên bán hàng chụp ảnh chiếc xe rồi gửi cho Tống Quân Ngật.
Ánh đèn pha lê chiếu sáng đại sảnh huy hoàng, những người ăn mặc lộng lẫy, tay cầm ly rượu khẽ chạm với nhau, âm nhạc từ các loại nhạc cụ khác nhau vang vọng trong hội trường.
“Nguyên soái, đây là cháu gái tôi.” Một ông lão kéo một cô gái ăn mặc xinh đẹp đến trước mặt Tống Quân Ngật.
Một thân quân phục cùng khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh khiến trái tim cô gái rung động.
“Tôi tên Ôn Uyển, rất vui được gặp ngài.” Cô gái nói với giọng dịu dàng nhất.
Tống Quân Ngật liếc nhìn Ôn Uyển, ánh mắt lạnh lùng khiến cô gái hơi run.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu của anh không có một tia dao động, lạnh lùng đến đáng sợ.
Ôn Uyển hơi sợ: “Không, không có gì ạ.”
Ông Ôn chỉ biết thở dài khi thấy cháu gái mình thất bại.
Tống Quân Ngật không nhìn nữa, anh bước tới ban công, vóc dáng cao lớn dù đứng trong sảnh cũng tự nhiên trở thành một khung cảnh đẹp, hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn theo.
Anh đóng cửa lại, chặn ban công khỏi đại sảnh.
Đứng trên ban công, anh mở quang não, thứ đầu tiên nhìn thấy là khung chat.
Một chiếc xe màu trắng, phía dưới là bốn bánh xe tròn đen. So với xe ở thế giới tinh tế, loại xe này lạc hậu vô cùng, nhưng anh vẫn cảm thấy xe Tô Ngự chọn rất đẹp.
[Rất hợp với nhóc.] Anh nhắn lại.
Màu trắng, khiến anh nghĩ đến làn da trắng ngần của đứa trẻ bị hơi nước làm mờ đi.
Nhìn bốn chữ này, Tô Ngự bỗng cảm thấy vui vẻ, một loại vui vẻ khi bản thân được tán thành. Cậu không tùy tiện mua, cậu thích màu trắng mà, không thích thì sẽ không mua đâu.
Có thể dán chút sticker đáng yêu vào xe cũng được, Doraemon chẳng hạn. Nobita có Doraemon, cậu cũng có.
Cậu ngượng ngùng nghĩ.
Người trong điện thoại này chính là Doraemon của cậu.
Thứ Tư, Tô Ngự đến lớp học từ rất sớm.
Tiết này họ sẽ học photoshop, cần phải có mặt.
Cho nên mọi người đều đến đông đủ.
Điều ngoài ý muốn là Trần Thiệu Vũ đã hơn một tuần không đi học cũng đến, cậu ta liếc nhìn Tô Ngự rồi cuối cùng đi về phía chỗ ngồi cách xa Tô Ngự nhất.
Tô Ngự học photoshop rất nhẹ nhàng, bởi vì cậu đã vẽ tranh từ sớm rồi, ban đầu chỉ chơi thôi, nhưng càng về sau càng thành thạo. Ở phương diện vẽ tranh này, Tô Ngự quả thực là không cần thầy dạy cũng hiểu, có lẽ thực sự là thiên phú rồi.
Chỉ có điều, sau khi bị đuổi ra ngoài được năm năm, thiên phú này không giúp cậu kiếm cơm ăn được. Không biết bây giờ được học chính quy rồi thì tình huống đó có lặp lại không.
Tan học, Tô Ngự vừa ra khỏi lớp đã trông thấy Sở Mạn, ánh mắt cô ta nhìn Tô Ngự có hơi hoảng sợ.
Ngay sau đó, Trần Thiệu Vũ bước ra và ôm lấy Sở Mạn như thể đang tuyên bố chủ quyền.
Sở Mạn không hoảng nữa, cười ngọt ngào với Trần Thiệu Vũ.
Ngoại trừ tình tiết này ra, cậu và Trần Thiệu Vũ không có bất kỳ giao thoa nào cả. Nếu không có Sở Mạn, có lẽ bọn họ căn bản sẽ không có bất kỳ giao thoa nào hết.
Tô Ngự an ổn về tới ký túc xá.
Sau đó, mấy bạn cùng ký túc với cậu cũng về tới.
Hôm nay không có chuyện gì xấu xảy ra cả, cậu đã trải qua ngày thứ Tư một cách yên bình.
“Mong cho nhanh tới Quốc Khánh nha ~” Phạm Thư Thuỵ nằm bò ra ghế nói.
Còn hai tuần nữa là đến Quốc Khánh rồi.
“Tôi thấy cậu không phải mong tới Quốc Khánh đâu, mong chơi ấy.” Ngôn Húc nói.
Phạm Thư Thuỵ vui vẻ ngồi bật dậy, “Chơi có gì không tốt chứ? Ở bảy ngày trong khách sạn quốc tế Ryan mà mới có một ngàn, tôi háo hức quá đi.”
“Tôi cũng thế.” Tằng Gia Thần nói. Bình thường, họ làm sao ở được khách sạn quốc tế Ryan chứ.
“Bảy ngày ở Ryan mà có một ngàn, không sợ ở phải Ryan giả sao?” Ngôn Húc cười lạnh.
Vừa dứt lời, cả đám