Cậu biết mọi người đều thích người thông minh ngoan ngoãn, trước kia nhà họ Tô như vậy, và bây giờ cũng vậy, cậu thật ngu ngốc khi hỏi Tống Quân Ngật như thế.
Có lẽ sau này Tống Quân Ngật sẽ không để ý tới cậu nữa đâu.
Cậu tắt điện thoại rồi đặt lên bàn cạnh giường ngủ, mím môi cúi đầu đi về phía phòng tắm, vẻ mặt rất bình thường, nhưng khi bước vào phòng tắm, cậu vô tình vấp phải ngưỡng cửa và ngã xuống.
Đầu gối đập xuống đất hơi đỏ lên, nhưng dường như cậu không để ý.
Cậu đứng dậy và bình tĩnh đóng cửa phòng tắm.
Rồi mở vòi hoa sen, để những giọt nước rơi xuống.
Nước lạnh cóng, rồi cậu nhận ra mình chưa quay đầu vòi hoa sen về hướng nước nóng.
Cậu bước ra khỏi phòng tắm, hơi nước cũng bay ra theo.
Cậu ngã xuống giường, cơ thể lúc xuống chiếc giường êm ái, đôi tay yếu ớt cầm lấy chiếc điện thoại.
Có vài tin nhắn, nhưng không có tin nhắn nào là của anh ấy.
Mắt Tô Ngự không khỏi đau nhức, một giọt nước rơi xuống trên má cậu. Cậu hốt hoảng lau đi, nhưng nước ngày càng nhiều.
Có lẽ bởi vì mắt đau nhức, hoặc có lẽ bởi vì trong lòng đang nghẹn lại, cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ từ nay về sau Tống Quân Ngật thật sự sẽ rời xa mình.
Cậu không biết mình nên làm gì để được tha thứ, chỉ có thể xin lỗi, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
Cá: [Em xin lỗi, em sẽ không làm vậy nữa.]
Cá: [Em xin lỗi, em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.]
Cá: [Em không có ý gì khác, thật sự xin lỗi anh.]
Mỗi lần gửi tin nhắn, Tô Ngự đều đợi rất lâu, cậu hy vọng có thể nhìn thấy Tống Quân Ngật trả lời mình. Nhưng trong mục trò chuyện luôn chỉ có tin nhắn của cậu. Tô Ngự cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Cá: [Nếu anh thấy rồi thì có thể trả lời em không?]
Cá: [Đừng bỏ mặc em.]
Cá: [Cầu xin anh.]
Tống Quân Ngật cúp điện thoại và nhận được lời nhắc nhở từ A11.
A11: [Nhóc con của ngài đã gọi ngài vô số lần, hơn nữa còn cầu xin tha thứ.]
Hôm nay A11 không dùng biểu tượng cuộn sóng kia.
Tống Quân Ngật nhìn tin nhắn trong quang não.
Ngữ khí của thiếu niên hèn mọn tới mức khiến anh đau lòng.
Vừa rồi anh đang chăm chú lắng nghe những phương pháp mà Hạc Xuyên nói cho nên không để ý tin nhắn trong quang não. Anh đã quen một mình, cũng không nghĩ ra chuyện cần phải trả lời tin nhắn trước.
Anh mở trò chơi ra, cậu bé trong trò chơi càng khiến anh đau lòng hơn.
Anh làm cậu bé khóc rồi!
Tống Quân Ngật muốn lau nước mắt cho cậu, nhưng tay anh chỉ có thể xuyên qua quang não.
Điện thoại rung lên một chút, trên đó hiện lên một tin nhắn.
Là thông tin chuyển khoản của ngân hàng.
[Đã nhận được 520 vạn đồng.]
Tô Ngự nhìn thấy phần quan trọng nhất, nước mắt ngưng lại, quên cả rơi xuống. Cậu ngồi dậy.
Có tiếng gõ cửa: “Xin chào, đây là cửa hàng hoa gần đây. Đơn hàng của bạn cần được giao gấp.”
Tô Ngự chạy xuống giường, vừa mở cửa đã thấy một bó hoa lớn, đóa hồng đỏ rực rất tinh xảo.
“Ai gửi vậy?” Giọng Tô Ngự khô khốc, hai mắt đỏ hoe, trông cứng ngắc, nhân viên còn tưởng cậu muốn ăn thịt mình.
“À, là một vị tiên sinh họ Tống.”
Nhân viên trả lời.
Tô Ngự cảm thấy choáng váng, mãi đến khi ôm bó hoa trên tay rồi đóng cửa lại.
Họ Tống, là anh ấy sao?
Tô Ngự ôm bó hoa đi đến bên giường, ngơ ngác ngồi xuống. Cậu cầm điện thoại lên xem thông tin chuyển khoản ngân hàng.
Nỗi chua chát trong lòng nhạt dần, chuyển sang căng thẳng.
Có phải là ý như cậu nghĩ không?
Tô Ngự không dám chắc.
Cậu bấm vào WeChat và nhìn thấy tin nhắn người đó vừa gửi.
Tống Quân Ngật: [Ngoài tiền ra, anh chẳng có gì cả, em còn nguyện ý ở bên anh không?]
Thông tin này chứng tỏ tiền là do Tống Quân Ngật chuyển, và hoa cũng do Tống Quân Ngật gửi.
Những giọt nước mắt đã ngừng rơi của Tô Ngự lại bắt đầu rơi xuống.
Cá: [Chẳng có gì ngoài tiền là sao?]
Cá: [Anh nói vậy không sợ người khác ghen tỵ sao.]
Nhìn cậu bé trong trò chơi lại bắt đầu khóc, Tống Quân Ngật đột nhiên hiểu thế nào là căng thẳng.
Nhìn tin nhắn cậu bé gửi, anh trả lời.
Tống Quân Ngật: [Đừng khóc.]
Tống Quân Ngật: [Anh sẽ đưa hết tiền cho em.]
Nhìn tin nhắn này,