Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu liền nhận được tin nhắn của Tống Quân Ngật.
Tống Quân Ngật: [Anh đã đặt bữa sáng.]
Lúc thấy tin nhắn này cũng là lúc có người gõ cửa.
Tô Ngự chạy ra mở cửa, chính là người mang bữa sáng tới.
Trên xe đẩy có rất nhiều đồ ăn sáng, toàn món Tô Ngự thích.
Cậu giơ điện thoại lên chụp ảnh rồi gửi cho Tống Quân Ngật.
Cá: [Ảnh.]
Cá: [Tới rồi nha.]
Cá: [Thẹn thùng.jpg]
Đó là biểu tượng cảm xúc một chú mèo con đang đỏ mặt và nằm xuống.
Tống Quân Ngật nhìn biểu tượng cảm xúc này, âm thầm bấm lưu.
Cá: [Anh ăn chưa?]
Tống Quân Ngật lại nhận được một tin nhắn khác.
Anh liếc nhìn chai dung dịch dinh dưỡng trong thùng rác vừa uống xong đã vứt đi.
Tống Quân Ngật: [Ừm.]
Tống Quân Ngật: [Ăn rồi.]
Tô Ngự nhìn Tống Quân Ngật rõ ràng là không thường xuyên nói chuyện phiếm, đến giờ vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, khoé miệng cậu cong lên, kiểu gì cũng không đè xuống được.
Đồ ăn sáng rất nhiều, mình cậu không ăn hết, cho nên đã gọi bọn Phạm Thư Thuỵ tới ăn cùng.
Mấy ngày đi chơi vừa rồi, Tô Ngự đã gặp phải quá nhiều chuyện, khiến đám Phạm Thư Thuỵ đều nghĩ liệu có phải Tô Ngự có thể chất xui xẻo hay không. Giờ thấy cậu khoe tình yêu trên vòng bạn bè, cả đám đều lo Tô Ngự bị lừa.
Phải hỏi chút thông tin xem có phải lừa đảo không mới được.
“Một cô gái mà làm được tới mức này là tốt lắm rồi ấy.” Phạm Thư Thuỵ nhìn bữa sáng này mà vô cùng hâm mộ, lòng nghĩ không biết bao giờ mới có em gái tốt với mình như này.
“Không phải con gái.” Tô Ngự nhìn Phạm Thư Thuỵ, sửa lại, “Là nam.”
Nghe vậy, Phạm Thư Thuỵ cùng Tằng Gia Thần ngây ra.
“Nam á!?”
Chỉ có Ngôn Húc bình thản, “Hôn nhân đồng giới đã được công nhận rồi, hai người các cậu làm gì phải ngạc nhiên vậy.”
Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp hóa vào năm ngoái.
Phạm Thư Thuỵ cùng Tằng Gia Thần bình tĩnh lại.
Cũng thực sự không thể trách họ quá ngạc nhiên, nguyên nhân chính là trong quan niệm của họ, nam nữ mới nên ở cùng nhau, hiếm khi họ gặp người đồng tính thực sự, thậm chí nếu có thì cũng không chủ động nói ra.
Tô Ngự lại không để tâm cho lắm, tiếp tục ăn sáng.
Ăn sáng xong, Tô Ngự bấm vào vòng bạn bè để xem lượt like.
Tô Ngự không có nhiều bạn bè trên WeChat, đều là người ở ký túc xá và cùng lớp, bài đăng ngày hôm qua trong vòng bạn bè của cậu đã có rất nhiều lượt thích.
Trong nhóm lớp có tin nhắn của phụ đạo viên.
Vương Kế: [@all Hôm nay sẽ tới Hoan Lạc Cốc, 11 giờ, mọi người đừng quên nhé.]
Tô Ngự chưa bao giờ tới Hoan Lạc Cốc, nên rất muốn đi.
Chút nữa thôi là tới 11 giờ rồi.
Tô Ngự cố ý tắm rửa sạch sẽ, cậu đã biết Tống Quân Ngật có thể thấy mình, sau này không thể tùy tiện được nữa.
Lúc đi Hoan Lạc Cốc, Tô Ngự đi một đôi giày thể thao đen, một đôi tất Nike, một chiếc quần crop màu đen và một chiếc áo sơ mi rộng rãi ngắn tay của Givenchy.
Cậu đội mũ lưỡi trai đen và đeo túi đôi Prada sau lưng, trông thật vừa thời thượng vừa ngầu.
Tô Ngự cẩn thận ngắm nhìn một hồi, sau đó soi gương chụp ảnh gửi đi.
Cá: [Ảnh.]
Cá: [Em mặc như này ổn không?]
Tô Ngự hơi thẹn thùng và căng thẳng, im lặng chờ bạn trai mới ra lò trả lời.
Thực ra đêm qua Tống Quân Ngật không ngủ, anh vẫn luôn nhìn cậu bé trên màn hình, cả đêm không thấy buồn ngủ.
Nhìn bức ảnh Tô Ngự gửi, hiển nhiên Tống Quân Ngật đã nhìn thấy trong game, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh này, anh vẫn có một cảm xúc khó tả. Cậu bé trong ảnh có làn da trắng trẻo, trang phục hôm nay trông rất ngầu, toát lên khí chất vô cùng trẻ trung.
Cậu bé như vậy khiến Tống Quân Ngật chỉ muốn giấu đi.
Yết hầu Tống Quân Ngật chuyển động lên xuống.
[Đẹp.]
Đây là câu trả lời của anh.
Nhận được câu trả lời của Tống Quân Ngật, Tô Ngự mới yên tâm.
Các cụ có câu, “Nữ vì duyệt giả dung, nam vì duyệt giả nghèo”, Tô Ngự cảm thấy lời này không đúng. (Câu này đại ý là phụ nữ sẽ làm đẹp vì người mình thích, còn đàn ông sẽ tiêu tiền cho người mình thích.)
Đàn ông cũng sẽ làm đẹp vì người mình yêu, lại càng sẽ tiêu tiền cho người ấy nữa.
Như cậu bây giờ, chính là đang làm đẹp vì người mình yêu đó.
Vì đây là hoạt động tập thể nhân dịp Quốc khánh nên Hoan Lạc Cốc rất đông người. Khi Tô Ngự mặc bộ đồ này đi ra ngoài đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Bình thường Tô Ngự đã đủ chói mắt, nhưng hôm nay cậu ăn mặc chỉn chu bước ra ngoài, càng khiến người khác khó rời mắt hơn.
Phạm Thư Thuỵ thậm chí còn cảm thán, có người yêu rồi có khác!
Tim Vương Tư Tư đập nhanh hơn khi thấy Tô Ngự đi tới, nếu không có Sở