Tô Ngự nuốt khan.
“Không, không, em không quen cô ấy.”
Cậu với Sở Mạn chưa từng ở bên nhau mà…
“Ừ.” Tống Quân Ngật đặt ngón tay mình vào giữa ngón tay Tô Ngự, nhàn nhạt hỏi: “Giờ mình đi đâu tiếp?”
Tô Ngự thấy Tống Quân Ngật cũng không có vẻ gì là không vui, cậu lại nhìn giờ, đã 9 giờ hơn rồi.
“Đi trung tâm thương mại nhé?” Tô Ngự hỏi.
Cậu muốn đưa Tống Quân Ngật đi mua quần áo. Trong lòng Tô Ngự hơi suy tính, hai người họ mặc đồ đôi là tốt nhất.
“Ừ.” Tống Quân Ngật đáp.
Họ không lái xe mà đi bộ tới đó, khi đến trung tâm thương mại, hầu hết các cửa hàng đều đã mở cửa.
Tô Ngự dẫn Tống Quân Ngật vào một cửa hàng, nữ nhân viên nhận ra cậu, lập tức tươi cười chào đón.
“Cái này được không?” Tô Ngự chọn một bộ đồ đen rồi nhìn Tống Quân Ngật.
Cậu cảm thấy Tống Quân Ngật mà mặc những bộ đồ thời thượng như này chắc sẽ rất đẹp.
Tống Quân Ngật nhìn Tô Ngự, xoa xoa tay cậu, “Em thích thì anh thử.”
Vành tai Tô Ngự hơi đỏ lên, cậu cảm thấy Tống Quân Ngật quá giỏi…
Nữ nhân viên đứng sang một bên không nói gì, chỉ nhìn họ, cũng nghe được lời nói của họ, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt chưa tưng tắt.
Nữ nhân viên thấy rõ bầu không khí mờ ám giữa hai người, thấy họ đang định thử quần áo, cô lập tức đi tới nói sẽ giúp tìm size.
Khi nữ nhân viên mang đồ tới, Tô Ngự mới lưu luyến buông tay Tống Quân Ngật.
Gần đây, Tô Chấn dự định mở rộng việc kinh doanh từ tỉnh G đến thủ đô. Tỉnh G không thể sánh với thủ đô được. Ông ta có thể là người giàu nhất tỉnh G, nhưng ở thủ đô, có khi còn chưa chạm được tới đáy của tầng lớp thượng lưu.
Ông ta hẹn gặp một vài bạn học cũ ở thủ đô, hầu hết những người bạn học cũ này đều đã có một vị trí nhỏ ở thủ đô, và đương nhiên là cao hơn ông ta.
Đi từ tỉnh G tới thủ đô, ông ta ở trong căn biệt thự mà Tô Tử Kính mới mua ở Phỉ Thuý Vân Phủ.
Buổi sáng, ông ta dẫn Tô Tử Kính đi uống trà với mấy người bạn học cũ.
Hy vọng Tô Tử Kính sẽ sớm học tập được rồi về thừa kế nhà họ Tô.
“Chào bạn học cũ, đã lâu không gặp.” Một người đàn ông trung niên bụng phệ ngồi xuống.
“Tại sao chỉ có cậu, những người khác đâu?” Tô Chấn cười hỏi.
“Hôm qua Ngôn thị tổ chức sinh nhật cho con trai, họ đều về muộn nên giờ chưa dậy đâu.”
Đã làm kinh doanh lâu như vậy, Tô Chấn biết chuyện gì đang xảy ra. Đây chính là lời từ chối khéo, nhưng thực sự còn chẳng phải là không muốn đến sao? Ông ta đã hẹn họ từ mấy ngày trước, họ cũng không thoái thác, nếu thật sự muốn đến thì tại sao lại không đến được?
Trong lòng Tô Chấn không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.
Ông ta bưng ấm trà lên, muốn rót trà cho người đàn ông trung niên, Tô Tử Kính bên cạnh biết ý, đã tranh làm trước.
“Mời chú uống trà ạ.” Lời nói có vẻ rất ngoan ngoãn.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Tô Tử Kính, sau đó lại nhìn Tô Chấn: “Đây là?”
“Đây là con trai độc nhất của vợ chồng tôi.” Tô Chấn đáp lời.
Người đàn ông trung niên bưng chén trà lên, nhìn Tô Tử Kính, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng mỉm cười nhấp một ngụm trà: “Bạn học cũ, đây là đứa con trai mà cậu vừa nhận về sao?”
Nhắc tới chuyện này, Tô Chấn hơi xấu hổ, “Ài! Là lỗi do bảo mẫu trong nhà, nếu năm đó cẩn thận chút thì sẽ không có chuyện này đâu.”
“Vậy cậu thực sự đã đuổi đứa bé mình nuôi mười bảy năm ra khỏi nhà à?” Người đàn ông trung niên mỉm cười hỏi.
Tô Tử Kính im lặng ngồi một bên uống trà, không quấy rầy bọn họ, nét mặt ít nhiều cũng giống Tô Chấn.
“Ài!” Tô Chấn không muốn nhắc tới chuyện này, chỉ thở dài, “Chuyện này có hơi phức tạp.”
Người đàn ông trung niên mỉm cười, nghĩ đến khuôn mặt Tô Ngự ngày hôm qua, có hơi giống Tô Chấn.
“Người ta nói rằng, nếu nuôi dưỡng một đứa trẻ lâu năm thì nó sẽ giống người đã nuôi nấng nó. Cả đứa bé cậu chưa từng nuôi nấng và đứa bé mà cậu đã nuôi nấng đều khá giống cậu đấy. Nếu không phải giờ đã gặp lại cậu, tôi còn tưởng là cậu chưa già đi cơ.” Người đàn ông trung niên nửa đùa nửa thật nói.
Tô Chấn không quá hiểu ý người đàn ông trung niên.
“Cậu đã gặp Tô Ngự à?” Ông