Tô Chấn đã nghe hiểu ý của người đàn ông trung niên, cũng hiểu tại sao người mà ông ta đã hẹn lại không tới.
Cái gì mà anh em ruột thịt hay ngoại hình giống nhau, chẳng qua là người đàn ông trung niên này đang lấy cớ giúp ông ta thôi. Có vẻ là gần đây, Tô Ngự đang được ai đó che chở, cho nên bạn bè ông ta ở thủ đô này mới không muốn qua lại với ông ta nữa. Ông ta cẩn thận suy nghĩ lại, bản thân là một thương nhân, nuôi Tô Ngự mười bảy năm, đối xử với cậu không tệ, lúc cậu rời đi cũng vẫn cho tiền, cũng không phải không có chút tình cảm nào, muốn nhận lại về nhà họ Tô cũng được, chỉ có điều…
Ông ta cúi đầu thở dài, “Vì chuyện đứa nhỏ mà vợ tôi vô cùng ghét Tô Ngự, e là không thể nhận lại nó được.”
Thấy dáng vẻ Tô Chấn chẳng có chút chí khí như vậy, người đàn ông trung niên cũng chẳng buồn khuyên nữa. Ông ta chỉ nghĩ, một đứa nhỏ nuôi mười bảy năm ròng, làm sao có thể nói đuổi ra liền đuổi ra luôn như thế.
Trung tâm thương mại.
Cuối cùng Tô Ngự cũng nhận ra niềm vui của việc mua sắm, mặc dù là dùng tiền của Tống Quân Ngật để mua đồ cho anh, nhưng cảm giác thực sự rất vui.
Hơn nữa cậu còn mua không ít đồ cùng loại cho mình…
Có lúc cậu muốn cầm đồ lên, nhưng chỉ dùng một bàn tay lướt qua rồi thôi, nhưng chẳng biết Tống Quân Ngật đã cầm lên cho cậu từ khi nào.
Tống Quân Ngật đưa tay ra, “Em lấy cái này đi.”
Lúc đầu Tô Ngự còn hơi bối rối, nhưng sau khi nghe được lời này của Tống Quân Ngật, đầu óc cậu như ngừng hoạt động, cảm thấy đầu ngón tay mình bây giờ nóng bừng.
Cậu cẩn thận đặt tay mình lên tay Tống Quân Ngật, tay được hơi ấm nơi tay anh bao bọc, chỉ có thể nghe thấy bản thân khẽ nói, “Vâng.”
Cậu cầm đồ lên.
Họ đi mua sắm cả buổi sáng.
Đến giữa trưa mới dần thấy mệt.
Tô Ngự gọi tài xế tới rồi cùng Tống Quân Ngật ra ngoài.
Bởi vì buổi trưa càng đông người hơn, trong đó có rất nhiều cặp đôi đi ngang qua. Tô Ngự nhìn họ đi vào trung tâm thương mại, trong lòng nghĩ tới điều gì đó.
“Trên lầu có nhà hàng và rạp chiếu phim đó, mình lên xem không anh?”
Tô Ngự nhìn Tống Quân Ngật, ánh mắt hơi chờ mong.
Tống Quân Ngật cảm thấy như có chiếc lông chim nhỏ cọ cọ trong lòng, hơi ngứa.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, “Ừ.”
Nghe được câu trả lời, Tô Ngự vui lắm. Cậu và Tống Quân Ngật để đồ lên xe rồi lên tầng trên.
Tầng trên có rất nhiều nhà hàng cao cấp, có lẽ vì trước đây Tô Ngự hay bị đói nên giờ rất thích đồ ăn, sau khi đặt vé xem phim thì đi ăn luôn.
Giờ mới mười hai rưỡi, một rưỡi mới chiếu phim mà.
Họ còn một giờ để ăn.
Khẩu phần ăn trong các nhà hàng cao cấp không lớn nhưng cách trình bày rất đẹp mắt. Tô Ngự giơ điện thoại lên chụp ảnh, vô tình chụp được cổ tay Tống Quân Ngật, Tô Ngự rất hài lòng với màn vô ý thể hiện tình cảm này.
Cậu nhìn bức ảnh và cười khúc khích.
Cất điện thoại đi, thấy cậu trai bàn bên đang giúp bạn gái bóc vỏ tôm, cậu cũng cầm một con tôm lên, muốn bóc vỏ cho Tống Quân Ngật.
Vừa cầm tôm lên, Tống Quân Ngật đã nắm lấy cổ tay cậu.
“Để anh làm.”
Tô Ngự cảm thấy giọng điệu anh vô cùng dịu dàng.
Tống Quân Ngật cầm lấy con tôm, bóc vỏ trong chốc lát rồi đưa vào miệng Tô Ngự.
Tô Ngự ngượng ngùng cắn một miếng, không biết là vị ngọt của tôm hay vị gì khác mà cậu cảm thấy ngọt ngào như vừa uống một lon nước mật ong vậy.
Tô Chấn bảo Tô Tử Kính về trước.
Người đàn ông trung niên đưa Tô Chấn đến nhà hàng mà ông ta thường đến cùng người tình trẻ.
Nhà hàng nằm trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, có tầm nhìn khá đẹp.
“Lâu lắm chúng ta không gặp nhau nhỉ? Lúc trước cậu học ở thủ đô, ngày nào chúng ta cũng đi chơi cùng nhau, không biết giờ cậu còn nhớ những ngày tháng đó không?” Người đàn ông trung niên nói.
Nhớ đến tuổi trẻ, Tô Chấn cũng hơi cảm khái.
“Sở thích lúc trẻ của tôi cũng chẳng thay đổi nhiều, mà thực ra trừ chúng ta ra thì chẳng có thứ gì thay đổi đâu!”
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Đúng là vậy.”
Bước vào nhà hàng, họ được người phục vụ dẫn đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Hầu hết những người xung quanh là các cặp đôi và người nổi tiếng trên mạng, hai người đàn ông trung