Tâm tư của nhóc quá rõ ràng rồi. Tống Quân Ngật chỉ vuốt tóc cậu, không nói gì.
Không nhận được câu trả lời, đáy mắt Tô Ngự hiện lên vẻ buồn bã.
Chiều thứ Hai, Tô Ngự về trường học.
Ngồi trong lớp mà tâm tư cậu như bay tới chỗ Tống Quân Ngật.
Cậu cúi đầu, gửi vài chuyện nhỏ nhặt cho đối phương.
Toàn việc nhỏ xíu, ví dụ như có con kiến bò qua cửa sổ, hay ghế ngồi phát ra tiếng răng rắc nho nhỏ.
Cậu không biết khi yêu nhau, các cặp đôi có như vậy không, nhưng cậu thì có!
Cuối cùng thì Tằng Gia Thần, Phạm Thư Thuỵ và Ngôn Húc cũng lên lớp, vừa định ra chỗ Tô Ngự hóng chuyện thì thấy cậu cười ngây ngô với điện thoại.
“Nói chuyện gì mà trông mơ mộng thế hả?” Phạm Thư Thuỵ chê bai.
Giờ Tô Ngự mới biết họ đã tới. Cậu cất điện thoại, mỉm cười với họ.
Chẳng cần hỏi cũng rõ quá rồi.
Nhìn bầu không khí tràn đầy bong bóng tình yêu như thế mà bọn Phạm Thư Thuỵ còn không nhìn ra nữa thì ngốc quá rồi, ai đang yêu mà không vậy chứ!
Họ không khỏi thầm cảm khái.
Khi còn vài phút nữa là vào tiết thì lớp học bỗng ồ lên.
Tô Ngự nhìn ra cửa.
Thấy một cô gái mặc váy trắng đang ngã lăn ra trên đất, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng. Cô gái này chẳng phải Sở Mạn thì là ai?
Đám Phạm Thư Thuỵ cũng không trêu Tô Ngự nữa, mà ra cửa hóng chuyện.
Hôm qua sau khi nhìn thấy Tô Ngự đi cùng một người đàn ông, cô ta đã suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng hiểu ra, khoảnh khắc từ bỏ Tô Ngự, cô ta đã không thể quay lại nữa rồi.
So với Tô Ngự, hẳn là cô ta nên chọn Trần Thiệu Vũ mới đúng. Trần Thiệu Vũ rất ưu tú, cũng rất tốt với cô ta…
Hơn nữa, Trần thị cũng không nhất định sẽ phá sản…
Cô ta biết Trần Thiệu Vũ chẳng mấy hứng thú với việc học, thỉnh thoảng mới đến lớp, cho nên vẫn luôn tới chờ. Vừa trông thấy cậu, cô ta vô cùng vui vẻ chạy tới túm tay Trần Thiệu Vũ, không ngờ lại bị đẩy ra.
Cô ta không ngờ mình sẽ bị đẩy ra nên vô ý ngã xuống đất. Sàn nhà cứng rắn khiến cô ta đau đớn, trong lòng cũng chua xót vô cùng.
Cô ta đã muốn quay lại, thế mà người kia lại đối xử với cô ta như vậy!
Vừa rồi Trần Thiệu Vũ chỉ phản ứng theo bản năng, cậu không ngờ lại là Sở Mạn. Nhìn thấy đôi mắt Sở Mạn đỏ hoe, cậu đau lòng bước tới mà không hề suy nghĩ, muốn đỡ cô ta dậy, nhưng Sở Mạn đã giơ tay ra tát cậu.
Đỏ ửng, rất đau, nhưng… đều không sánh bằng nỗi đau trong lòng.
“Cút ngay, tôi không cần anh nữa!” Sở Mạn đỏ mắt hét lên với Trần Thiệu Vũ.
Trần Thiệu Vũ thu tay lại, “Được.”
Một chữ này nói ra vô cùng gian nan.
Khi Trần thị vinh quang, cậu cũng được vinh quang, mà giờ Trần thị sa sút thì cậu cũng sa sút. Mấy ngày nay, chẳng ai biết cậu mệt mỏi tới mức nào, tất cả những gì cậu cần chỉ là một một lời quan tâm từ người mình yêu, cho dù chỉ là một cái ôm mà không nói gì cũng được.
Nhưng cậu đang nghĩ gì vậy chứ? Cậu với Sở Mạn đã chia tay rồi, hẳn là cô ấy sẽ đến tìm Tô Ngự thôi…
Cảm thấy khoảnh khắc Trần Thiệu Vũ rời khỏi mình, trái tim Sở Mạn băng giá. Cô ta đứng lên, cố nén nước mắt rồi quay người rời đi.
Mọi chuyện xảy ra nhanh tới mức chẳng ai kịp phản ứng.
Phạm Thư Thuỵ thích thú hóng chuyện.
“Cặp đôi này thú vị đấy, yêu đương máu chó hệt như phim thần tượng vậy.”
Nhìn Trần Thiệu Vũ đi vào, Ngôn Húc cười nói, “Thì đúng là phim thần tượng máu chó mà.”
“Có phải Trần thị gặp phải nguy cơ gì không?” Tằng Gia Thần đột nhiên hỏi.
“Đúng đó, hôm đi sinh nhật Ngôn Húc có nghe thấy bàn bên cạnh nói mà.” Phạm Thư Thuỵ nhớ ra, càng hóng tợn.
“Có lẽ Trần thị sẽ phá sản.” Ngôn Húc nói, “Lỗ hổng tài chính của công ty quá lớn. Trừ khi có người đến giúp đỡ, nếu không Trần thị sẽ diệt vong.”
“Một công ty lớn như thế mà cũng có thể phá sản sao?” Phạm Thư Thuỵ cảm thấy thật khó tin. Từ nhỏ, cậu ta đã nghe nói mấy nhà giàu ở thủ đô này rồi, giờ biết họ sắp phá sản thì cảm thấy thật không ngờ được.
Ngôn Húc mỉm cười: “Trên đời này chuyện gì cũng xảy ra. Công ty cũ phá sản,