Sau khi nhận danh thiếp, Tô Ngự và Tống Quân Ngật cùng đi về phía quầy kiểm vé. Khi thấy Tô Chấn, Tô Ngự hơi sửng sốt.
Trong ký ức của cậu, Tô Chấn luôn bận rộn, ông ta luôn chỉ về nhà họ Tô ít ngày đã đi mất rồi. So với những người khác trong nhà họ Tô, Tô Chấn vẫn luôn chỉ là một cái bóng trong trí nhớ của cậu.
Khi đến gần quầy kiểm vé hơn, Tô Ngự không nhìn nữa.
Tô Chấn nhìn theo Tô Ngự tới khi cậu cùng Tống Quân Ngật vào trong phòng chiếu phim mới thôi.
Bạn học cũ liền tiến tới vỗ vai ông ta: “Bây giờ cậu đã hiểu vì sao tôi khuyên cậu nhận lại đứa trẻ Tô Ngự này chưa?”
Tô Chấn khẽ thở dài.
Đã như vậy rồi, sao ông ta còn không hiểu chứ?
Người ở bên Tô Ngự là một nhân vật cực kỳ có tầm ảnh hưởng! Nhưng dù ông ta có muốn nhận thì vợ ông ta cũng không đồng ý.
Từ khi đứa bé kia còn nhỏ, bà ấy đã không thích nó rồi. Vốn ông ta không biết, mãi tới khi đứa bé kia đói đến mức ngất xỉu phải vào bệnh viện, ông ta mới hiểu thì ra sau khi cha mẹ mình ra đi, ở nhà họ Tô này không còn ai quan tâm đến Tô Ngự nữa, ngay cả mẹ thằng bé cũng mặc kệ. Vì chuyện đó mà vợ chồng ông ta đã cãi nhau mấy lần.
Lúc đó, ông ta cũng không nghĩ ra nổi nguyên nhân tại sao, mãi tới khi nhận lại Tử Kính, ông ta mới hiểu, có lẽ là do không có huyết thống nên vậy.
Bà ấy đối xử với Tử Kính mới giống một người mẹ.
Nhưng ông ta bận rộn vô cùng, chẳng còn tâm sức mà để tâm chuyện gia đình nữa.
Vé Tô Ngự mua là vị trí tốt nhất ở giữa, không quá cao cũng không quá thấp.
Chỉ có điều chắc vì giờ đang là buổi trưa nên cũng không có nhiều người đi xem phim, các hàng ghế xung quanh gần như trống rỗng.
Đây là một bộ phim kể về cuộc chia tay, ban đầu Tô Ngự còn xem rất thích thú, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy xui xẻo.
Trong phim nói, những người đàn ông tốt đều là do được người khác dạy. Tống Quân Ngật cũng từng được ai đó dạy sao?
Nghĩ tới đây, Tô Ngự cảm thấy hơi đau lòng.
Cậu nắm chặt tay Tống Quân Ngật, bị ai dạy cũng vô dụng, đây là người của cậu!
Tống Quân Ngật không có hứng thú với phim ảnh ở đây, nhưng khi thấy cảm xúc của Tô Ngự đột nhiên trở nên hơi khó hiểu sau khi xem phim được một lúc, anh liền rút bàn tay đang bị nắm ra, kéo Tô Ngự dựa đầu lên vai mình.
“Sao em lại không vui?”
Nghe Tống Quân Ngật dùng ngữ điệu chiều chuộng hỏi, Tô Ngự rầu rĩ đáp, “Em nghĩ vớ vẩn rồi tự giận thôi mà.”
“Nói anh nghe nhé?” Tống Quân Ngật dịu dàng nhéo nhéo tai Tô Ngự.
Tai cậu tê dại rồi.
Tai Tô Ngự nóng như muốn cháy, “Thì em… chỉ nghĩ tới chuyện… người yêu cũ của anh.”
“Hửm?” Bàn tay đang xoa tai Tô Ngự khựng lại, “Lấy đâu ra người yêu cũ?”
“Không có người yêu cũ á?” Tô Ngự ngẩng đầu lên khỏi vai Tống Quân Ngật, mắt sáng long lanh.
Nhìn dáng vẻ này của nhóc cưng, Tống Quân Ngật khẽ nhếch môi, “Chỉ có mỗi em.”
Tô Ngự cảm giác được mặt trời càng ngày càng sáng, nhưng lại nghĩ tới cái gì, ánh sáng trong mắt biến mất, thay vào đó là vẻ u ám.
“Nếu sau này anh không cần em nữa thì nhớ nói nhé, em sẽ ngoan ngoãn…”
Tống Quân Ngật nhéo mạnh tai Tô Ngự một cái, Tô Ngự đau, hít sâu một hơi.
“Phạt em.” Tống Quân Ngật mím môi nói.
Anh không thích Tô Ngự nói chuyện chia tay.
Biết Tống Quân Ngật không vui, cậu liền vùi đầu vào cổ anh.
Mùi của Tống Quân Ngật rất dễ chịu, không có mùi nồng, chỉ có mùi rất nhẹ và hơi lạnh như tuyết đầu mùa.
“Anh rất quan trọng, cho nên em mới sợ…” Tô Ngự khẽ nói.
Hơi thở phả vào cổ Tống Quân Ngật khiến anh thấy hơi ngứa.
“Sợ cái gì?” Giọng nói của anh hơi khàn.
“Sợ anh ghét em.”
Tống Quân Ngật sờ sờ lên vùng tai vừa bị nhéo của Tô Ngự, như muốn xoa dịu cơn đau, “Sẽ không đâu.”
Anh thích còn không kịp ấy chứ.
Không hiểu sao tự nhiên Tô Ngự lại thấy hơi cảm động, thực ra cậu với Tống Quân Ngật còn chưa nói gì cả, nhưng lại cảm thấy rất thân thiết, Tống Quân Ngật tốt quá…
Tốt