Tô Ngự thấy hơi cảm động, cậu thường xuyên lướt mạng, thấy rất nhiều người muốn bạn trai nói điều này với mình. Nhưng cậu không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày có người nói điều này với cậu.
“Anh cứ thế, kiểu gì cũng sẽ có ngày em cậy sủng mà kiêu!” Tô Ngự nhẹ nhàng thở dài.
“Như vậy là tốt nhất.” Như thế mới không thể sống thiếu anh được.
Tô Ngự cảm động.
Tống Quân Ngật nói: “Trả giá đi.”
Lúc này, giá đã được hét lên tới 350 triệu đồng.
Nhìn Tống Quân Ngật có vẻ khô khan chẳng hề lãng mạn gì, cậu run rẩy giơ tấm biển lên.
Đấy là 350 triệu đấy…
Mọi người đều đang tranh đoạt lô đất này.
Không ai muốn để người khác qua mặt, tuy họ đều muốn nể mặt Tô Ngự, nhưng đã để cho cậu lô trước rồi. Lần này bọn họ đang cạnh tranh quyết liệt, mặc dù hiện tại ưu thế của mảnh đất này không quá rõ ràng, nhưng gần đây, khu vực đó đang chuẩn bị xây đường sắt và sân bay, họ đều vô cùng kỳ vọng vào tiềm năng của nó.
Tô Tử Kính cũng giơ một tấm biển, giá cả vẫn nằm trong ngân sách Tô Chấn cho cậu ta, ngân sách mà Tô Chấn dành cho mảnh đất này là một tỷ, nếu vượt quá ngân sách này thì sẽ quá cao.
Giá chào bán hiện tại là 400 triệu.
Cạnh tranh rất khốc liệt, Tô Ngự giơ biển thường xuyên hơn, số tiền càng ngày càng cao, Tô Ngự cũng cảm thấy lạnh buốt.
Đều là tiền cả đó!
400 triệu.
500 triệu.
…
Gần một tỷ rồi.
Tô Ngự nhìn Tống Quân Ngật: “Còn, còn trả giá không anh?”
Một tỷ đó! Phá của cũng không thể phá như thế được!
Không ngờ Tống Quân Ngật chỉ nói một chữ: “Trả.”
Tô Tử Kính giơ biển lên 980 triệu, vẫn còn thiếu 20 triệu mới vượt dự toán. Cậu ta cũng rất hưng phấn, con số này hẳn là không có nhiều người theo đâu đúng không?
Dù không biết nhiều về đất đai nhưng cậu ta vẫn biết một chút về địa điểm. Khu vực đó từng là nơi sản xuất giấy khiến dòng sông bị ô nhiễm nghiêm trọng, tuy nhiên, trong gần mười năm qua đã đột nhiên tốt lên, còn định làm công viên nước và khu đô thị ven sông gì gì đó.
Đây hẳn là vị trí tốt nhất giáp ranh thủ đô. Chắc không có ai giành đâu nhỉ…?
Ngay khi sắp chốt được, ai đó phía trước lại giơ biển.
Vị trí đó thuộc về Tô Ngự!
Tô Tử Kính nghiến răng nghiến lợi, cậu ta nghi ngờ Tô Ngự cố ý chống lại mình.
Người chủ trì phía trước đang nói to.
“Một tỷ, có ai tăng giá không?”
“Một tỷ lần thứ nhất.”
“Một tỷ lần thứ hai.”
Mắt thấy Tô Ngự sắp có được lô đất này.
Tô Tử Kính giơ tấm biển lên.
“Một tỷ hai mươi triệu.”
Cậu ta cảm thấy sẽ không có vấn đề gì nếu chỉ nhiều hơn 20 triệu so với ngân sách mà Tô Chấn đã cho mình.
Phía trước lại trả giá.
“Một tỷ một trăm triệu.”
Nhiều hơn Tô Tử Kính tám mươi triệu.
Tám mươi triệu…
Tô Tử Kính buông tấm biển xuống, nhưng vẫn còn chút ý thức, không tiếp tục trả giá nữa.
Vị phu nhân bên cạnh lại mỉm cười nhìn cậu ta: “Không phải nói thân nhau lắm sao? Tại sao cậu ấy không nhường cậu thế?”
Tô Tử Kính cảm thấy xấu hổ, nhưng không lộ ra ngoài, chỉ đáp: “Tình cảm riêng tư không liên quan gì đến việc làm ăn.”
Cậu ta nói có lý, vị phu nhân kia cũng không nói nữa.
Bỏ ra một tỷ một trăm triệu để đấu giá mảnh đất này, bàn tay Tô Ngự run rẩy, cậu đã tưởng việc kiêu ngạo nhất của Tống Quân Ngật chính là tặng tiền trên weibo và mua nhà, nhưng không ngờ còn có việc khác kiêu ngạo hơn thế…
May mà sau đó Tống Quân Ngật cũng không bảo cậu tiếp tục trả giá nữa, điều này khiến trái tim vẫn còn bàng hoàng của cậu đã bình tĩnh lại đôi chút.
Nhưng Tô Ngự không ngờ Tống Quân Ngật lại đột nhiên yêu cầu cậu giơ tay lên.
Tô Ngự cảm thấy mình như chết lặng, Tống Quân Ngật bảo cậu giơ biển là cậu cứ giơ thôi.
Đến cuối buổi đấu giá, Tô Ngự đã mua đất hết gần 3 tỷ, trong đó có một mảnh trị giá 1,1 tỷ, một mảnh trị giá 270 triệu, một mảnh khác trị giá 700 triệu, một mảnh trị giá 500 triệu và một mảnh trị giá 400 triệu.
Tổng cộng là năm lô đất.
Hào khí như vậy khiến mọi người lác mắt.
Tô Tử Kính ở một bên suýt chút nữa đã hộc máu. Tô Chấn bảo cậu ta mua năm lô đất đó, nhưng toàn bộ đều bị Tô Ngự lấy đi.
Cậu ta không trả giá thì Tô Ngự cũng không, nhưng hễ trả giá là Tô Ngự theo, chắc chắn là Tô Ngự đang cố tình chống lại cậu ta.
Đây là lần đầu tiên cậu ta tham dự một dịp như vậy, giờ lại chẳng mua được gì, Tô Chấn có lẽ sẽ